"Ha ha ha, đám người Hoàng Cực Tiên Tông đều hoảng hốt nhìn kìa, Dạ Huyền này thực sự là yếu gà!"
Các học viên Liệt Thiên Thư Viện đều cười vang.
"Thực sự là yếu gà à..." Trong đám người, Yến Phong cũng hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Dạ Huyền trên sân.
Hắn từng tận mắt thấy Dạ Huyền xuất thủ, một chiêu liền phế bỏ Hạ Tiêu ở cảnh giới Đạo Thai.
Mặc dù có yếu tố tập kích trong đó, nhưng điều này cũng chứng nhận Dạ Huyền này tuyệt không phải yếu đuối bất kham như trong tưởng tượng.
Tối thiểu mà nói, cho dù là cường giả cảnh giới Đạo Thai đối mặt với gã kia cũng không thể buông lỏng cảnh giác.
Trên đài cao của đạo trường Vạn Thịnh Sơn.
Hồng Vân Liệt nhìn vào chính giữa đạo trường, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui vẻ cổ quái: "Thủ tịch đại đệ tử của quý tông ra trận sớm như vậy sao?"
Chu Tử Hoàng ánh mắt yên tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Đây chẳng phải là do đệ tử Liệt Thiên Thư Viện các ngươi ép quá gắt sao."
Hồng Vân Liệt lắc đầu nói: "Cô gia Dạ Huyền của quý tông làm cho Lê Tuyết tiểu cô nương kia nhà tan người tán, nàng tự nhiên là hận thấu Dạ Huyền."
Hồng Vân Liệt cũng đã điều tra về ân oán giữa Dạ Huyền và Lê Tuyết.
Đại sự phát sinh ở Hoàng thành một tháng trước, tuy nguồn gốc không ở đây nhưng cũng có liên hệ không nhỏ.
Nếu như Lê Tuyết không mang theo Yến Phong, Hạ Tiêu đi tìm Dạ Huyền gây phiền phức, vậy thì Dạ Huyền sẽ không trở về khách sạn, Liệt Hỏa tướng quân Vương Thế Kỳ cũng sẽ không gặp phải Dạ Huyền, và cũng sẽ không phát sinh những chuyện sau đó.
Chỉ có điều, sau khi chuyện đó phát sinh, Vân Thiên Các đã biến mất khỏi hoàng thành.
Các chủ Vân Thiên Các biến mất, phó các chủ Lê Viễn Châu và cả ca ca của Lê Tuyết là Lê Chiến cũng lặng yên rời khỏi Hoàng thành.
Đối với chuyện này, thật ra Hồng Vân Liệt luôn rất tò mò.
Điều gì đã khiến Vân Thiên Các bất chấp cả Liệt Thiên Thượng Quốc mà cũng phải đứng về phía Dạ Huyền.
Hồng Vân Liệt đã đặc biệt hỏi thăm Lê Tuyết, sau khi cẩn thận thăm dò, phát hiện chuyện này còn liên quan đến Linh Chu Hội.
Sau khi tra ra Linh Chu Hội, Hồng Vân Liệt lại không cách nào tiến thêm một bước nữa.
Sự cường đại của Linh Chu Hội không phải là Liệt Thiên Thượng Quốc có thể trêu chọc nổi.
Phải biết rằng, thế lực của Linh Chu Hội phân bố khắp toàn bộ Nam vực, đáng sợ không thua gì những thế lực lớn mạnh bậc nhất ở Nam vực.
Chính vì vậy, Hồng Vân Liệt mới hơi chú ý đến Dạ Huyền.
Hôm nay chính là lúc cẩn thận xem xét người này rốt cuộc có chỗ nào đặc thù.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Dạ Huyền và Lê Tuyết.
Đây là một trận chiến đấu vượt cấp.
Theo quy củ mà nói, là Lê Tuyết vượt cấp khiêu chiến Dạ Huyền.
Nhưng mà, xét theo thực tế thì lại là Dạ Huyền vượt cấp đánh với Lê Tuyết một trận.
Đây là một trận chiến đấu phi thường thú vị.
Phía Hoàng Cực Tiên Tông lo lắng Dạ Huyền bại lộ thực lực quá sớm, về sau sẽ bị nhắm vào.
Mà phía Liệt Thiên Thư Viện lại nóng lòng muốn thấy Dạ Huyền bị Lê Tuyết treo ngược lên đánh.
Dưới sự chú mục của vạn người, Dạ Huyền đi lên đạo trường, đối mặt với Lê Tuyết.
Lê Tuyết thấy Dạ Huyền lên sàn, trong con ngươi hiện lên hận ý thật sâu: "Hôm nay ta sẽ giết ngươi."
Thanh âm này vô cùng nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe được.
Dạ Huyền sau khi nghe được liền mỉm cười, chậm rãi nói: "Không biết ngươi có từng nghĩ lại xem bản thân mình thật sự rất ngốc nghếch hay không."
Ngay từ đầu, Lê Tuyết này đã chủ động tìm phiền phức, một loạt hành động sau đó càng làm cho Dạ Huyền cảm thấy cạn lời.
Có thể nói là ngốc nghếch tới cực điểm!
Dạ Huyền cũng hoài nghi Lê Tuyết này không phải là huyết mạch của Lê Viễn Châu.
Đều là con của Lê Viễn Châu, Lê Chiến bất kể là phương diện xử sự hay là phương diện thiên phú đều phi thường bất phàm.
Nhưng Lê Tuyết này, cả người hành xử y như một tiểu cô nương vậy, đã vậy còn vì bước vào Minh Văn cảnh để tìm hắn báo thù mà lại dùng cấm đan tiêu hao tiềm lực...
Ngay khi nhìn thấy Lê Tuyết, Dạ Huyền đã nhìn ra.
Lê Tuyết bước vào Minh Văn cảnh là nhờ dùng một loại cấm đan tiêu hao tiềm lực để giúp mình thần tốc đạt tới Minh Văn cảnh.
Loại cấm đan này sau khi dùng, tác dụng phụ rất lớn.
Sau này Lê Tuyết vĩnh viễn đừng mong chạm tới cảnh giới Vương Hầu, nàng chỉ có thể vĩnh viễn kẹt lại ở Minh Văn cảnh.
Không thể không nói, thật là đáng buồn.
"Ta ngốc nghếch?" Lê Tuyết nghe Dạ Huyền nói, cười thảm một tiếng, nói: "Nếu không phải vì ngươi, ca ca ta và phụ thân sao phải rời đi?"
Dạ Huyền giật nhẹ khóe miệng, lại có chút không biết nói gì hơn.
Sao nói cứ như thể hắn đã giết phụ thân và ca ca của Lê Tuyết vậy?
Bọn họ không phải vẫn đang sống tốt sao?
"Coi như nể mặt ca ca và phụ thân ngươi, ta lười đánh với ngươi, ngươi tự nhận thua đi." Dạ Huyền lắc đầu nói.
Đối với một nữ tử có tâm tính trẻ con như vậy, Dạ Huyền thật sự chẳng có hứng thú gì.
"Nhận thua?" Trên gương mặt xinh đẹp của Lê Tuyết chợt hiện lên vẻ dữ tợn: "Ngươi có biết để bước vào Minh Văn cảnh, ta đã phải trả giá bao nhiêu không?"
"Hôm nay ta phải giết ngươi!"
Trên người Lê Tuyết hiện lên lơ lửng từng đạo văn cường đại, đạo văn lượn quanh người nàng, bộc phát ra từng luồng lực lượng kinh người!
Đây là tiêu chí của Minh Văn cảnh ———— đạo văn.
Loại đạo văn này khác với đạo văn đạo thể của Dạ Huyền, mà là một loại lực lượng tu luyện được ở Minh Văn cảnh.
Đạo văn mà mỗi tu sĩ tu luyện được đều khác nhau.
Giống như Dương Kính Xuân tu luyện vạn sơn đạo văn, lực lượng bộc phát ra thuộc về thổ thuộc tính, kết hợp với lục giai Hư Thần Giới Chi Linh Sơn Nhạc Long Quy của hắn tạo thành phòng ngự có thể xem là phòng ngự vô địch.
Đạo văn mà Lê Tuyết tu luyện được phảng phất như là hoa tuyết, nhìn qua vừa đẹp buồn vừa động lòng người.
Một luồng hàn ý sắc bén theo đạo văn bông tuyết của Lê Tuyết xuất hiện.
Rõ ràng là mùa hè nóng bức nhưng toàn bộ đạo trường lại phảng phất biến thành một vùng đất tuyết, dường như có bông tuyết bay rơi, hàn ý lạnh lẽo thấm vào lòng người, khiến người ta không nhịn được run rẩy.
"Nhận lấy cái chết!"
Lê Tuyết thúc giục đạo văn bông tuyết, cả người trong nháy mắt vụt bay đi, giống như một đạo bạch hồng lướt qua.
Nơi Lê Tuyết đi qua, có từng mảnh bông tuyết rơi xuống mặt đất, hóa thành nước tuyết rồi bị ánh nắng gay gắt chiếu xuống làm tan chảy.
"Đạo văn của Lê Tuyết này ảnh hưởng không ngờ nha..."
Các học viên của Liệt Thiên Thư Viện sau khi thấy cảnh này đều có chút kinh ngạc.
Lê Tuyết ở Liệt Thiên Thư Viện cũng không có danh tiếng gì lớn lắm.
Ngược lại, ca ca của Lê Tuyết là Lê Chiến tại Liệt Thiên Thư Viện được xưng là thiên kiêu hàng đầu, vốn rất có cơ hội bước vào hàng ngũ tân tấn Phong Hầu.
Chỉ tiếc sau đại sự xảy ra ở Hoàng thành một tháng trước, Lê Chiến đã biến mất khỏi Liệt Thiên Thượng Quốc, hiện tại không biết đã đi đâu.
Hôm nay thực lực Lê Tuyết bày ra khiến người ta đều phải kinh ngạc.
Rõ ràng chỉ vừa mới bước vào Minh Văn cảnh nhất trọng, nhưng thực lực bộc phát ra lại rất không bình thường!
Trong đám người, Yến Phong thấy cảnh này, trong lòng khẽ thở dài không nói gì.
Chỉ có hắn biết Lê Tuyết vì ngày hôm nay đã phải hi sinh lớn đến mức nào.
Trên thực tế, hắn đã khuyên không chỉ một lần, chỉ tiếc là cũng không có tác dụng gì.
"Hôm nay ngươi có thể được toại nguyện, nhưng con đường tu luyện của ngươi cũng chỉ đến đây là dừng." Yến Phong thầm than trong lòng.
Lê Tuyết dùng cấm đan, tuy tiềm lực của nàng vốn bất phàm, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sau này vĩnh viễn không cách nào tiến thêm một bước nữa.
Yến Phong đã tính toán, đợi hôm nay trở lại Liệt Thiên Thư Viện, hắn sẽ cùng Lê Tuyết tách ra.
Hắn xem như đích tử của Yến gia, tương lai còn con đường rất dài phải đi, nếu như Lê Tuyết không dùng cấm đan, hắn có thể cùng Lê Tuyết tiếp tục đi tới cùng.
Nhưng bây giờ thì không thể nào nữa rồi.
Ầm!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Trong lúc Yến Phong đang suy tư, trên đạo trường, Lê Tuyết đã đánh tới trước mặt Dạ Huyền, hai tay thần tốc kết ấn, trước người lơ lửng xuất hiện một bông tuyết thật lớn.
Bông tuyết như rồng cuộn, hung hăng cuốn tới, oanh sát về phía Dạ Huyền!
Mà Dạ Huyền thì giống như bị dọa sợ, đứng yên tại chỗ, chờ đợi con rồng bông tuyết kia tấn công!
"Thủ tịch đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông này quả nhiên là một tên yếu gà!"
Thấy cảnh đó, các học viên Liệt Thiên Thư Viện đều cười rộ lên.
Ngay cả đệ nhất nhân của Liệt Thiên Thư Viện là Trương Nhan Lương cũng không nhịn được âm thầm lắc đầu.
Thật sự không hiểu nổi một kẻ như vậy tại sao lại ngồi lên được vị trí thủ tịch đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông.
Càng không hiểu nổi vì sao Chu sư muội lại coi trọng một kẻ như vậy...
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Trương Nhan Lương hơi nhói đau, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Chu Ấu Vi.
Chu Ấu Vi tóc dài tới eo, một thân bạch y, dáng vẻ uyển chuyển như tiên tử Nguyệt cung hạ phàm, trên dung nhan hoàn mỹ không tì vết kia tràn đầy vẻ bình tĩnh, một đôi mắt đẹp màu xanh thẳm luôn dõi theo trên người Dạ Huyền.
"Một tên yếu gà thật đáng để nàng đối xử như vậy sao..." Trương Nhan Lương trong lòng có chút khó chịu.
Đùng!
Nhưng mà đúng vào lúc này, trên đạo trường thình lình vang lên một tiếng bạt tai giòn giã.
Trương Nhan Lương đột nhiên sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Khi thấy cảnh tượng trên đạo trường, hắn có chút ngẩn ra.
Lê Tuyết lại bị Dạ Huyền tát cho một cái bay đi?
Mà con rồng bông tuyết Lê Tuyết thi triển ra thì bị Dạ Huyền đánh tan như đập con ruồi.
Chuyện này...
Nhìn Lê Tuyết lăn lộn vô cùng chật vật trên mặt đất, Trương Nhan Lương ngây người.
Yến Phong ngây người.
Lục đại tân tấn Phong Hầu ngây người.
Tất cả mọi người của Liệt Thiên Thư Viện đều ngây người.