"Đừng nói là Lôi Vân Sơn, cho dù là Lôi Vân thượng quốc nhúng tay vào, ta cũng sẽ giành được đại đế tiên công, ngồi lên vị trí Thái tử của Cổ Vân thượng quốc!"

Lưu Thiên Hạo thần sắc lạnh lùng.

Đúng như lời Dạ Huyền đã nói trước đó tại Liệt Thiên đạo trường.

Nhiếp Sơn, Lưu Thiên Hạo, Trương Đại Hải, Hứa Mãnh.

Toàn bộ đều đến từ Cổ Vân thượng quốc.

Nhiếp Sơn từng là cung phụng của Cổ Vân thượng quốc, Hứa Mãnh và Trương Đại Hải đều là đệ tử của Nhiếp Sơn.

Nhưng thân phận thật sự của Lưu Thiên Hạo lại không phải là đồ đệ của Nhiếp Sơn, mà là con trai của Nhân Hoàng Cổ Vân thượng quốc.

Vì tranh đoạt vị trí Thái tử, Lưu Thiên Hạo cùng Nhiếp Sơn và những người được chọn đã tham gia vào kế hoạch của Cổ Vân thượng quốc, cam nguyện trà trộn vào bên trong Hoàng Cực Tiên Tông này.

Chỉ cần kế hoạch thành công, hắn sẽ lập được đại công lao, đến lúc đó sẽ có xác suất lớn hơn ngồi lên vị trí Thái tử.

Kế hoạch ban đầu vốn vô cùng chu đáo chặt chẽ, chỉ cần giành được vị trí thủ tịch đại đệ tử, chiếm được sự yêu thích của Chu Ấu Vi, liền có cơ hội rất lớn tiếp xúc được đại đế tiên công.

Tuyệt đối không ngờ tới.

Tên Dạ Huyền này lại có thể lật ngược tình thế vào thời khắc quan trọng, làm kinh động ánh mắt của tất cả mọi người.

Liên lụy khiến bọn họ cũng bị đánh cho trở tay không kịp.

"Hiện tại chỉ có thể thể hiện ra đủ tiềm lực, nếu không thì không cách nào tiếp xúc được đại đế tiên công."

Lưu Thiên Hạo hơi híp mắt lại nói.

Lúc này danh tiếng Dạ Huyền đang thịnh, nếu đi tìm hắn gây phiền phức thì chính là tự tìm phiền phức.

Mặt khác, bên phía Chu Ấu Vi e rằng cũng không có cách nào thao tác được nữa.

"Đều tại tên Dạ Huyền này! Chờ ta lấy được đại đế tiên công, người đầu tiên ta chém chính là hắn!" Lưu Thiên Hạo càng nghĩ càng giận.

Nhiếp Sơn thấp giọng nói: "Trong cái rủi có cái may là Vi Vân Cương và Dương Kính Xuân đã chết.

Nếu để bọn họ sống sót, bất kể là chúng ta hay là Vu Văn Lôi, e rằng cũng rất khó thành công."

"Điều này cũng đúng." Lưu Thiên Hạo đè nén cơn tức trong lòng, gật đầu nói.

Điểm này hắn vẫn có thể nhận thức được.

Trên thực tế, cho dù Dạ Huyền không đứng ra, muốn đoạt được vị trí thủ tịch đại đệ tử cũng phải qua ải Dương Kính Xuân kia.

May mắn là tên kia cùng sư phụ hắn quá mức kiêu ngạo, làm chim đầu đàn nên bị Mục Bạch Thành một thương miểu sát.

"Bên Vu Văn Lôi thế nào rồi? Có động tĩnh gì tiếp theo không?" Lưu Thiên Hạo hỏi.

Nhiếp Sơn lắc đầu nói: "Văn Lâm còn chưa truyền tin tức qua đây."

"Không vội, cứ chờ xem đã." Lưu Thiên Hạo nói.

Bên kia.

Động phủ của Vu Văn Lôi.

Mây khói mênh mông, linh khí lan tỏa.

Quả thực là một tòa tiên gia phúc địa.

Nhưng mà trong động phủ.

Sắc mặt Vu Văn Lôi lại u ám không gì sánh được, vừa về tới động phủ đã nổi trận lôi đình.

Hoàng Triển và Văn Lâm đứng ở một bên không dám nói lời nào.

"Dạ Huyền, tên tiểu súc sinh này, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?!"

Vu Văn Lôi ánh mắt u ám: "Không phải nói tên này chỉ là một tên phế vật ở rể sao? Mẹ kiếp!"

Dù là người có tu dưỡng như Vu Văn Lôi lúc này cũng không nhịn được mà chửi tục.

Kế hoạch hoàn toàn bị phá rối.

"Sư tôn, tên kia còn mạnh hơn cả Dương Kính Xuân.

Mấu chốt nhất là thái độ của cao tầng Hoàng Cực Tiên Tông đối với hắn hoàn toàn khác với tưởng tượng..." Hoàng Triển cũng có sắc mặt khó coi không gì sánh được.

"Hắn thật sự là tên phế vật ở rể, ít nhất là vào hơn hai tháng trước vẫn như vậy." Văn Lâm chậm rãi nói.

"Văn sư đệ, ngươi bây giờ còn tin những tin tức đó là thật sao?" Hoàng Triển cau mày, sắc mặt rất khó coi nói: "Theo ta thấy, đó chính là Hoàng Cực Tiên Tông cố ý tung ra lời đồn, dùng nó để che đậy thực lực thật sự của Dạ Huyền."

Văn Lâm lắc đầu nói: "Ta đã điều tra lai lịch của hắn, đến từ một gia tộc chi nhánh của Dạ gia.

Khi còn bé xác định là thông tuệ hơn người, nhưng đến năm 11 tuổi thì trở thành kẻ đần độn, 15 tuổi được Chu Ấu Vi mang về Hoàng Cực Tiên Tông."

"Theo tin tức đáng tin, Chu Ấu Vi đi tìm Dạ Huyền là vì có hôn ước với Dạ Huyền, cộng thêm việc Chu Ấu Vi muốn tránh cuộc liên hôn với Thánh tử Triệu Ngọc Long của La Thiên Thánh Địa, cho nên mới cùng Dạ Huyền thành thân."

"Trong một năm hai người thành hôn, mặc dù Chu Ấu Vi bằng mọi cách bảo vệ, nhưng Dạ Huyền tại Hoàng Cực Tiên Tông cũng chịu đủ sỉ nhục, ngay cả đệ tử ngoại tông cũng có thể khi dễ hắn..."

"Được rồi, tin tức đáng tin của ngươi xem ra bây giờ căn bản không đáng tin." Hoàng Triển hơi mất kiên nhẫn cắt ngang lời Văn Lâm.

Văn Lâm há hốc mồm, cuối cùng không nói gì nữa.

Vu Văn Lôi trầm ngâm chốc lát, sau đó thở dài nói: "Lúc này đã không còn biện pháp nào khác.

Chúng ta trước tiên cứ án binh bất động, xem tên Nhiếp Sơn kia có hành động gì không.

Sau năm ngày nữa là giao lưu đại hội, hai ngươi cũng phải tham gia, cố gắng hết sức tranh giành thể diện cho Hoàng Cực Tiên Tông, như vậy mới có thể khiến Hoàng Cực Tiên Tông thật sự chấp nhận chúng ta."

"Như vậy sau đó mới liên lạc với bên Lôi Vân Sơn, xem bọn họ có bố trí gì thêm không."

Lúc này cũng chỉ có biện pháp này.

"Vâng, sư tôn!" Hoàng Triển và Văn Lâm đều cung kính nói.

...

...

Nhìn bề ngoài thì bình thản, nhưng Hoàng Cực Tiên Tông thực ra sóng ngầm cuồn cuộn.

Sau khi Hoàng Cực Tiên Tông thông qua La Thiên Thánh Địa lấy được lượng lớn tài nguyên tu luyện, rất nhiều tông môn thánh địa xung quanh đều nổi lên ý đồ xấu với Hoàng Cực Tiên Tông.

Có kẻ nảy sinh tà niệm đối với tài nguyên tu luyện của Hoàng Cực Tiên Tông, còn có kẻ nổi ý đồ với đại đế tiên công.

Nhưng những thế lực tông môn này lại không cách nào lấy được tin tức từ chỗ Trấn Thiên Cổ Môn.

Trong mắt những người này, Hoàng Cực Tiên Tông đối phó La Thiên Thánh Địa đã là dùng hết át chủ bài, cộng thêm việc Chu Tử Hoàng trở về dường như càng chứng thực Hoàng Cực Tiên Tông đã là miệng cọp gan thỏ.

Chỉ cần bọn họ gia tăng sức ép thì có khả năng hạ được Hoàng Cực Tiên Tông.

Hoàng Cực Tiên Tông hôm nay, trong mắt những thế lực xung quanh kia, chính là một con dê béo.

Cổ Vân thượng quốc, Lôi Vân Sơn, Vân Cương sơn chỉ là một phần nhỏ trong số đó...

Giống như ván cờ Chu Tử Hoàng và Mục Bạch Thành đã bày ra, cục diện bao vây tiêu diệt đã thành thế tuyệt sát, muốn lật mình chỉ có cách đánh nát bàn cờ, nhảy ra bên ngoài.

Còn về làm thế nào để đánh nát bàn cờ, nhảy ra bên ngoài, đây chính là việc Hoàng Cực Tiên Tông cần làm.

Khoảng cách đến ngày cử hành giao lưu đại hội còn năm ngày.

Rất nhiều đệ tử đều tập trung tu luyện, lúc rảnh rỗi lại bàn luận về Dạ Huyền.

Dạ Huyền nghiễm nhiên trở thành đề tài câu chuyện trong miệng mọi người.

Nhất là nhóm đệ tử đã tận mắt chứng kiến Dạ Huyền chiến đấu tại Liệt Thiên đạo trường, càng kể lại sinh động như thật, khiến cho rất nhiều đệ tử không có mặt ở đó hô to tiếc nuối.

"Thực lực của Dạ Huyền tuyệt đối xứng đáng với vị trí Đại sư huynh! Lần giao lưu đại hội này, hắn nhất định sẽ khiến cho người của Liệt Thiên Thượng Quốc phải thất kinh!"

"Đúng vậy đó, Dương Kính Xuân thế nhưng là Phong Hầu đỉnh cấp, lại bị Dạ Huyền chính diện kích sát.

Thực lực như vậy có lẽ có thể chống lại cả cấp bậc Phong Vương!"

"Tên Dạ Huyền này rốt cuộc đã uống thuốc gì mà lại khoa trương như vậy? Hơn hai tháng trước hắn còn chưa khôi phục thần trí mà!" Có đệ tử thán phục.

"Ai mà biết được, có lẽ là ông trời nhìn không nổi việc Thánh nữ gả cho một tên như vậy đi." Có đệ tử chua xót nói.

Những lời như vậy được lan truyền không ngớt tại cửu đại phong mạch.

Tất cả mọi người đều biết thực lực chân chính đáng sợ của Dạ Huyền, những lời bêu danh trước đây cũng đều biến mất.

Sự cường đại của Dạ Huyền cũng khiến cho rất nhiều đệ tử tràn đầy lòng tin đối với lần giao lưu đại hội này.

Trong các kỳ giao lưu đại hội những năm trước, Hoàng Cực Tiên Tông luôn ở vào thế yếu, bất kể là chiến đấu ở cảnh giới nào cũng đều bị Liệt Thiên Thư Viện áp một đầu.

Điều này dẫn đến đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông không có chút lòng tin nào, có thể nói rất nhiều người đều ôm tâm lý đánh được trận nào hay trận đó.

Nhưng mà lần này, bọn họ đều có ý chí chiến đấu sục sôi!

Trong bầu không khí như vậy, năm ngày thoáng qua liền mất.

Ngày này chính là ngày diễn ra giao lưu đại hội giữa Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thư Viện.

Từ sớm, Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thư Viện đã thống nhất lần giao lưu đại hội này sẽ được cử hành tại Vạn Thịnh Sơn đạo trường.

Vạn Thịnh Sơn đạo trường nằm ở nơi giao giới giữa Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thư Viện.

Đây cũng là vì lý do công bằng.

Trước đó, rất nhiều đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đã tập kết tại Liệt Thiên đạo trường, chuẩn bị xuất phát.

Lần này, tổng cộng có hơn một trăm đệ tử tham gia giao lưu đại hội.

Thần Môn cảnh hai mươi người, Đạo Đài Cảnh năm mươi người, Minh Văn cảnh ba mươi người.

Còn lại chính là những người có cấp bậc Vương Hầu.

Chu Ấu Vi, Dạ Huyền, Hoàng Triển, Văn Lâm, Lưu Thiên Hạo năm người tham gia.

Còn như Trương Đại Hải và Hứa Mãnh thì lại đang nằm trên giường bệnh.

Mặc dù Dạ Huyền chỉ là Thần Môn cảnh, nhưng vì là thủ tịch đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông, nên nhất định phải tham gia ở cấp bậc Vương Hầu, đại diện Hoàng Cực Tiên Tông xuất chiến.

Đối với trận chiến này, rất nhiều đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều có thần tình kích động.

Giao lưu đại hội cuối cùng cũng bắt đầu rồi!

Dạ Huyền và Chu Ấu Vi đứng ở phía trước nhất đội ngũ, yên lặng chờ đợi.

Oanh ———— Một khắc sau, trên bầu trời cao thình lình xuất hiện một bóng người mặc áo xanh, ngạo nghễ đứng giữa trời xanh, tiêu sái như tiên nhân.

Tông chủ Hoàng Cực Tiên Tông, Chu Tử Hoàng!

"Xuất phát."

Chu Tử Hoàng vung tay lên, các đệ tử tham chiến đều tự động bay lên trời, theo sát sau lưng Chu Tử Hoàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play