"Kẻ yếu thường thích tìm kiếm sự tự tin trên người kẻ yếu hơn, bản thân điều này chính là một biểu hiện của sự không tự tin."

Dạ Huyền dừng bước, quét mắt qua đám đệ tử, khẽ cười nói: "Cường giả chân chính khi còn là kẻ yếu sẽ suy nghĩ làm thế nào để trở nên mạnh hơn, làm thế nào để giúp đỡ kẻ yếu chứ không phải là cười nhạo."

"Chờ sau này ta giảng đạo sẽ nói cho các ngươi về việc này."

Nói xong lời này, Dạ Huyền liền cất bước rời đi.

Sau khi Dạ Huyền rời đi, một đám đệ tử đều bật cười không ngớt.

"Dạ Huyền này lấy đâu ra mấy lời thừa thãi đó? Kẻ yếu tìm kiếm sự tự tin trên người kẻ yếu hơn ư? Vậy đối với kẻ yếu hơn mà nói, người phía trước không phải là cường giả sao?"

"Ta thấy là bản thân hắn quá yếu nên mới nói ra những lời này..."

Đối với lời Dạ Huyền nói, không ít người đều không để trong lòng, cho là Dạ Huyền kiếm cớ.

Nhưng cũng có một bộ phận người ngậm miệng, sắc mặt có chút biến hóa, không biết có phải bị mấy câu nói của Dạ Huyền ảnh hưởng đến không.

Đối với những người này, Dạ Huyền lại không hề để tâm.

Hắn rời khỏi Hiên Viên Phong mạch, đi thẳng đến Hoàng Cực Phong.

Bởi vì Dạ Huyền đi không nhanh không chậm, mất hơn nửa ngày mới về đến Hoàng Cực Phong.

Trên đường gặp phải đệ tử của các phong mạch khác cũng bị cười nhạo không ít.

Những người này đơn giản là nói thực lực bản thân Dạ Huyền đã không ra gì, lại còn chọn đệ tử Hiên Viên Phong mạch, quả thực là tuyệt phối.

Những lời này lại giống như có kẻ cố tình tung ra để quấy nhiễu lòng người.

Dạ Huyền thậm chí không cần nghĩ cũng biết là ai làm.

Đơn giản chính là mấy người Dương Kính Xuân, Hoàng Triển, Lưu Thiên Hạo.

Mấy tên này vì vị trí thủ tịch đại đệ tử thật đúng là nhọc lòng đây.

"Nếu thật sự là muốn tốt cho Hoàng Cực Tiên Tông thì cũng thôi, nhưng nếu là mấy kẻ không có ý tốt thì đừng trách bản Đế tâm ngoan thủ lạt..." Dạ Huyền thầm nghĩ.

"Dạ Huyền!"

Ngay lúc Dạ Huyền đang âm thầm suy tư, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ.

Dạ Huyền quay đầu nhìn lại, không khỏi mỉm cười: "Sao thế?"

Chu Băng Y hoạt bát chạy tới, đấm nhẹ Dạ Huyền một quyền, trên mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghi ngờ nói: "Dạo này ngươi trốn đi đâu vậy?"

"Đang tu luyện chứ sao." Dạ Huyền liếc mắt.

"Tu luyện?" Chu Băng Y khinh bỉ nhìn Dạ Huyền: "Ta phát hiện sau khi ngươi khôi phục thần trí, nói dối càng ngày càng lợi hại.

Cả tông môn đều biết ngươi đang làm gì, ngươi còn nói là đang tu luyện?"

"Làm cái gì?" Dạ Huyền chớp mắt mấy cái.

"Còn cần ta nói sao? Chuyện các ngươi trốn trong rừng trúc bên ngoài mỗi ngày ăn thịt nướng đã sớm truyền ra rồi." Chu Băng Y trừng mắt nhìn Dạ Huyền, tức giận nói.

"Vậy sao." Dạ Huyền mỉm cười, lại không giải thích nhiều.

"Chị ngươi đâu?" Dạ Huyền hỏi.

"Ngươi còn biết hỏi à!" Chu Băng Y đột nhiên cao giọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tức giận, nói: "Trong khoảng thời gian ngươi ở rừng trúc lạ kia, mấy tên Dương Kính Xuân, Hoàng Triển, Lưu Thiên Hạo cả ngày đến tìm tỷ tỷ.

Tỷ tỷ đã nói rõ là muốn bế quan, vậy mà mấy tên đó còn bày đủ trò làm ảnh hưởng tâm tình tỷ tỷ."

"Ngươi không biết đâu, ta nghe mà muốn nôn!"

"Thao tác của Triệu Ngọc Long à?" Dạ Huyền cười như không cười nói.

Chu Băng Y nhất thời không phản ứng kịp.

"Nàng ở đâu?" Dạ Huyền hỏi.

"Huyền Băng động phủ chứ đâu." Chu Băng Y nói.

Dạ Huyền quay đầu liền đi.

"Này! Ngươi đi đâu?!" Chu Băng Y vội vàng nói.

"Đi gặp chị ngươi chứ sao." Dạ Huyền liếc mắt.

"Ta đi cùng ngươi!" Chu Băng Y liền đuổi theo.

Hai người cùng nhau đi tới Huyền Băng động phủ.

Huyền Băng động phủ vẫn luôn là động phủ của Chu Ấu Vi, bình thường tu luyện, bế quan Chu Ấu Vi đều sẽ tới đây.

Nhưng lúc này, bên ngoài Huyền Băng động phủ lại có thêm không ít đệ tử.

"Thánh nữ sư muội, nguyện ta như sao, Quân như tháng, hàng đêm lưu quang tương chiếu tỏ tường; chẳng thấy đầu bạc tựa giai lão, chỉ mong cùng người chung bình minh!"

Hoàng Triển đứng bên ngoài Huyền Băng động phủ, có chút cứng nhắc đọc lên những lời này.

"Hay!"

Đám đệ tử xung quanh đều vỗ tay khen hay.

Điều này dường như làm Hoàng Triển càng thêm hứng khởi, hắn lại nói: "Tương kiến tranh như bất kiến, hữu tình hà tự vô tình!"

Đọc xong, Hoàng Triển chắp tay, giơ tay áo lên, nhìn về phía chữ nhỏ li ti viết trên ống tay áo, tâm tình lại biến đổi, thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào) mà nói:

"Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên!"

"Hoàng sư huynh thật là có tài văn chương nha! Thánh nữ điện hạ chắc chắn có thể cảm nhận được chân tình của Hoàng sư huynh, sẽ bị chân tình của Hoàng sư huynh đả động!" Đám đệ tử xung quanh cũng hùa theo nói.

Hoàng Triển nghe những lời này cũng có chút lâng lâng, thầm nghĩ: Văn sư đệ không hổ là văn nhân nhã sĩ, biết nhiều thứ thật.

Mặc dù không biết ý nghĩa của những câu thi từ này là gì, nhưng Hoàng Triển luôn cảm thấy rất có hương vị, tuy nói không chắc có thể đánh động phương tâm của Chu Ấu Vi, nhưng chắc chắn có thể khiến nàng cảm nhận được chân tình của hắn!

"Văn sư đệ, có muốn thêm hai câu nữa không?" Hoàng Triển khẽ truyền âm nói với Văn Lâm bên cạnh.

Văn Lâm nghe vậy khẽ lắc đầu nói: "Sư huynh, lời hay cốt ở tinh túy chứ không ở số nhiều, chân tình gửi trao, sự tình tự nhiên thành!"

"Cũng đúng." Hoàng Triển nghe vậy cảm thấy rất có lý, cũng không nói thêm gì nữa.

"Hoàng Triển, ngươi đang niệm cái thứ chó má gì vậy?"

Lúc này, có người ngự kiếm bay tới.

Rõ ràng là hai người Hứa Mãnh, Trương Đại Hải.

Người mở miệng chính là Hứa Mãnh.

Thấy Hứa Mãnh và Trương Đại Hải đến, sắc mặt Hoàng Triển trầm xuống, giọng trầm nói: "Ai cho các ngươi tới đây? Không biết Thánh nữ đang tu luyện sao?"

Hứa Mãnh cùng Trương Đại Hải ngự kiếm đáp xuống, nghe lời Hoàng Triển nói, lập tức cười phá lên: "Thánh nữ đang tu luyện, vậy các ngươi tới đây làm gì? Cố ý quấy rối à?"

Hoàng Triển hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta hôm qua đã nói với Thánh nữ xong, hôm nay tới đây bày tỏ tâm ý, Thánh nữ cũng đã ngầm đồng ý."

"Ngầm đồng ý? Đó là Thánh nữ căn bản không thèm để ý đến ngươi!" Trương Đại Hải cười phá lên, trong mắt không hề che giấu sự châm chọc.

"Vậy các ngươi tới đây làm gì?" Hoàng Triển lạnh lùng nói.

"Chúng ta chỉ đến xem tình hình tu luyện của Thánh nữ, có liên quan gì tới ngươi?" Hứa Mãnh khoanh tay trước ngực, liếc Hoàng Triển một cái.

Bọn họ vốn đã không ưa nhau, cộng thêm dạo này đều đang săn đón Chu Ấu Vi, vậy nên càng nhìn đối phương không vừa mắt.

Nếu không phải vì trận đánh cuộc ngày mai, chỉ sợ bọn họ đã động thủ rồi.

Hoàng Triển nghe vậy hơi híp mắt lại, không nói gì.

Bầu không khí có chút căng thẳng.

"Nơi bế quan của Đại công chúa, ai cho các ngươi tự ý tới đây?"

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên, ngay sau đó một luồng khí tức kinh khủng uy nghiêm giáng xuống, ba bóng người chậm rãi hạ xuống.

"Là Lỗ trưởng lão!" Cảm nhận được luồng khí tức kia, trong nháy mắt sắc mặt đám người Hoàng Triển đều trầm xuống.

"Đệ tử tham kiến Lỗ trưởng lão!"

Đệ tử ở đây đều không dám khinh suất chút nào, ào ào hành lễ với Lỗ Thừa Đức.

"Cút khỏi nơi này!" Lỗ Thừa Đức lạnh lùng nói, không chút lưu tình.

Điều này làm cho sắc mặt đám người Hoàng Triển, Hứa Mãnh đều có chút khó coi.

Lỗ Thừa Đức này lúc thường không thấy quản chuyện, sao bây giờ lại đột nhiên tới đây?

"Là hắn!"

Lúc này, đám người Hoàng Triển chợt thấy một trong hai người đứng sau Lỗ Thừa Đức chẳng phải là Dạ Huyền sao?

Dạ Huyền hai tay đút túi, nhàn nhạt nhìn đám người Hoàng Triển một cái, chậm rãi nói: "Ai cho các ngươi tới quấy rầy vợ ta tu luyện?"

"Cho các ngươi ba hơi thở, cút khỏi nơi này, bằng không tông pháp xử lý."

"Ngươi nghĩ cái gì thế? Cũng muốn bọn ta cút khỏi đây à?" Hứa Mãnh cũng nhếch miệng cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh băng.

Mấy người Trương Đại Hải, Hoàng Triển cũng bật cười chế nhạo, hoàn toàn không để lời Dạ Huyền vào lòng.

"Chỉ bằng ta là thủ tịch đại đệ tử." Dạ Huyền liếc mọi người một cái, nhàn nhạt nói.

"Thủ tịch đại đệ tử? Ngày mai sẽ là chúng ta rồi, ngươi cho rằng cái này doạ được chúng ta chắc?" Trương Đại Hải cười nói.

Hoàng Triển cũng lộ vẻ châm biếm.

Hiện nay ở Hoàng Cực Tiên Tông, ai còn xem Dạ Huyền là thủ tịch đại đệ tử nữa?

Dự nhiệt chi chiến sáu trận toàn bại, cộng thêm sự kiện thịt nướng ở rừng trúc lạ, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Dạ Huyền đã từ bỏ vị trí thủ tịch đại đệ tử chi vị rồi.

Vậy mà Dạ Huyền lại đúng lúc này nhảy ra, dùng vị trí thủ tịch đại đệ tử để ép bọn họ, bọn họ tự nhiên không để trong lòng.

"Lỗ trưởng lão." Dạ Huyền khẽ gọi một tiếng.

Oanh ———— Sau một khắc, trên người Lỗ Thừa Đức đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức vô cùng kinh khủng, giống như sóng khí vô hình phun ra, với thế hoành tảo bát phương, trực tiếp đánh bay toàn bộ đám người Hoàng Triển, Hứa Mãnh ra ngoài.

Tất cả mọi người đều kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, bay khỏi Huyền Băng động phủ.

"Dạ Huyền, lão tử nhớ kỹ ngươi, ngày mai ngươi cứ chờ xem!" Giọng của Hứa Mãnh truyền đến.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play