Sau một canh giờ, đạo văn của Dạ Huyền tăng thêm đến mười tám cái.

Theo phán đoán của Dạ Huyền, số lượng đạo văn liên quan đến việc đạo thể có thể phát huy được bao nhiêu lực lượng.

Hắn hiện tại tuy đang ở cảnh giới Thần Môn ngũ trọng, nhưng thực lực chân chính cũng khó có thể phán xét.

Trong tình huống không dùng đến đế hồn, chỉ nói về sức mạnh, Dạ Huyền cũng có thể so kè cùng Vương Hầu!

Lần tu luyện này cũng giúp vạn cổ đế hồn của Dạ Huyền khôi phục một ít, hồn lực tiêu hao trước đó vì đối phó đám người Linh Chu Hội đã hoàn toàn khôi phục.

"Đến lượt luyện những tên kia."

Dạ Huyền mở hai mắt ra, trong con ngươi hiện lên một tia thần mang.

Theo hắn mở mắt rời khỏi trạng thái tu luyện, Thần Môn đóng lại, Hỗn Độn Quỷ Lão cùng Thụ Thần đều biến mất.

Ngay sau đó, Dạ Huyền một tay bấm ấn quyết, kỳ trúc lâm trận pháp lại lần nữa khởi động.

"Ngô ————"

Trong không khí tức khắc vang lên từng trận tiếng gào thét như quỷ khốc thần hào!

Đàm Thanh Sơn, Tiếu Chiến và những người khác vốn còn đang tu luyện đều giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đứng dậy, mặt lộ vẻ cảnh giác, nói: "Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, một vòng tu luyện mới sắp bắt đầu!"

Tất cả mọi người đều đứng dậy, thần sắc ngưng trọng.

"Các cục bùn nhão chuẩn bị trát lên tường đây." Dạ Huyền cười híp mắt nói.

"Đại sư huynh." Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Huyền.

"Đừng nhìn ta, nhìn kỳ trúc." Dạ Huyền nói.

Mọi người vội thu lại tinh thần, đều cảnh giác nhìn những cây kỳ trúc xung quanh.

Bá bá bá ————

Quả nhiên như vậy, kỳ trúc lại lần nữa bắt đầu tấn công mãnh liệt, đợt đầu tiên đã cực kỳ hung mãnh, căn bản không cho bọn họ cơ hội thích ứng!

Sắc mặt Đàm Thanh Sơn và những người khác hơi biến đổi.

Bọn họ cảm giác được rõ ràng, thế công lần này so với lần trước còn đáng sợ hơn!

"Các huynh đệ, đứng vững!" Đàm Thanh Sơn cắn răng nói.

"Chẳng phải chỉ là đám tre gãy thôi sao, lão tử không sợ!" Chu Hiểu Phi hùng hổ nói, nhưng lòng bàn tay cầm kiếm cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi.

"Lên!" Tiếu Chiến trầm giọng quát một tiếng, chủ động xuất kích.

Thấy vậy, mọi người cũng chủ động xuất kích.

Dạ Huyền nhìn cảnh này, không nhịn được cười lắc đầu: "Xem ra lần tu luyện vừa rồi khiến bọn họ có chút lơi lỏng rồi."

Ầm ————

Rất nhanh, liền có người bị đánh bay.

Người đó chính là Chu Hiểu Phi.

Không chỉ Chu Hiểu Phi, mà cả Đàm Thanh Sơn, Tiếu Chiến và những người khác cũng bị đánh bay ra ngoài.

Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch.

Dạ Huyền thấy vậy, ngón tay hơi hơi cử động.

Ngay sau đó, trận pháp tức khắc phát sinh một loại biến hóa vi diệu, theo sự xuất hiện của biến hóa này, thế công cũng thay đổi không nhỏ.

Mọi người sống sót trong gang tấc.

Bằng không, kiếm khí bắn ra từ lá trúc đã chém bọn họ thành muôn mảnh!

Nhưng dù vậy, bọn họ cũng nhận phải thương tích không nhỏ.

"Cho các ngươi bốn chữ mật quyết: lấy thủ làm công." Dạ Huyền nhẹ giọng nói.

"Lấy thủ làm công?" Đàm Thanh Sơn hơi híp mắt lại, trong lòng thầm niệm một lần, tức khắc hiểu ra, liền nói: "Các vị sư đệ, bảo trì trận hình giống như một canh giờ trước!"

Một canh giờ trước, bọn họ tu luyện chính là thông qua việc mười người cố gắng phòng thủ, phối hợp với nhau mới hoàn thành được.

Lần này bọn họ quá liều lĩnh, ngay từ đầu đã chọn chủ động xuất kích, kết quả là trong nháy mắt bị đả kích.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói, không thể bảo là không thảm.

Nhưng lời nhắc nhở của Dạ Huyền khiến bọn họ nhanh chóng phản ứng kịp, lấy thủ làm công, không liều lĩnh nữa.

Thấy Đàm Thanh Sơn và đám người đã hiểu ra, ngón tay Dạ Huyền lại hơi hơi cử động, thế công lại bắt đầu vận chuyển.

Nhưng thế công lần này so với lúc nãy còn kinh người hơn, dày đặc chi chít, căn bản không có không gian tránh né, mười người đều chỉ có thể chọn cách chống đỡ cứng rắn.

Hơn nữa, vào lúc mọi người đang cố hết sức ngăn cản, Dạ Huyền còn xen vào giọng nói quấy nhiễu: "Nhớ kỹ, đây là lịch lãm sinh tử, các ngươi đừng luôn nghĩ rằng vào thời điểm nguy hiểm ta sẽ thay đổi những thế công này."

"Sự không quá ba."

"Hôm nay là ngày đầu tiên, nhưng các ngươi đã dùng hết hai lần cơ hội, chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng."

"Một khi sau ba lần vẫn phạm phải sai lầm, đến lúc đó kết quả sẽ phải do chính các ngươi gánh chịu."

"Các ngươi rốt cuộc có phải là bùn nhão không trát nổi tường hay không, thì phải xem chính các ngươi."

Lời nói của Dạ Huyền cũng như từng tiếng sấm nổ tung trong lồng ngực mọi người.

Sự không quá ba.

Bọn họ phải ở lại nơi này hai mươi bốn ngày, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà họ đã dùng hết hai lần cơ hội.

Chỉ còn lại một cơ hội.

Nếu như lần này cũng dùng hết, vậy thì tiếp theo sẽ triệt để nguy hiểm.

Không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào!

Đến lúc đó thật sự sẽ chết!

Chu Hiểu Phi và những người khác vốn còn ôm tâm lý may mắn, vào giờ khắc này đều căng thẳng thần kinh, đem tất cả lực lượng của chính mình ra sử dụng!

Trước sinh tử, không còn ai dám ôm tâm lý may mắn nữa.

Thấy tất cả mọi người đều hết sức tập trung, Dạ Huyền không lên tiếng nữa.

Hiệu quả đã đạt được, kế tiếp chỉ là vấn đề thời gian.

Rất nhanh, một canh giờ trôi qua.

Đàm Thanh Sơn và những người khác nắm chặt kiếm trong tay, cả người ướt đẫm mồ hôi, có người thậm chí còn trúng chiêu, mồ hôi chảy vào vết thương, bọn họ cắn răng nhẫn nại, không dám buông lỏng chút nào.

Không có một người nào gục ngã.

"Coi như không tệ, hôm nay tạm thời đến đây thôi." Dạ Huyền phất tay một cái, kỳ trúc lâm trận pháp tự động chấm dứt.

"A, mệt chết lão tử!" Chu Hiểu Phi đặt mông ngồi phịch xuống đất, há mồm thở dốc, cả người đầy mồ hôi.

Đàm Thanh Sơn vẫn đứng thẳng, đi tới bên cạnh một gốc kỳ trúc, chậm rãi ngồi xuống, yên lặng lấy đan dược ra bắt đầu khôi phục.

Tiếu Chiến và những người khác lúc đầu nằm trên đất há mồm thở dốc, nhưng sau khi thấy động tác của Đàm Thanh Sơn, đều tự giác ngồi xếp bằng dậy, lấy đan dược ra nuốt vào.

"Các ngươi vội vàng như vậy à?" Chu Hiểu Phi quay đầu lại, thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được lẩm bẩm.

"Không vội không được, lỡ như phạm sai lầm là chúng ta chết chắc rồi." Tiếu Chiến liếc Chu Hiểu Phi một cái, cười nói.

"Vậy mà ngươi còn cười được?" Chu Hiểu Phi liếc mắt.

"Trong lúc tu luyện vừa rồi, ta đã lĩnh hội được rất nhiều." Tiếu Chiến mỉm cười, dù rất uể oải nhưng lại cảm thấy bản thân mạnh lên rõ rệt.

Chu Hiểu Phi gật gật đầu, nhìn về phía những người khác, phát hiện thần sắc mỗi người đều không giống nhau, nhưng cũng có điểm chung.

Đó chính là ———— sự thản nhiên.

Giống như đã nhìn thấu điều gì đó vậy.

Chu Hiểu Phi lấy đan dược của bản thân ra nuốt vào, sau đó âm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ chỉ có một mình ta không giác ngộ gì sao?"

"Chết tiệt, không được, lão tử không thể bị tụt lại phía sau!"

Ôm ý niệm như vậy trong đầu, Chu Hiểu Phi cũng bắt đầu khôi phục.

Lần này, bọn họ không hề oán giận buổi tu luyện vừa rồi mệt mỏi hay thảm thương thế nào, mà tự giác đi vào trạng thái tu luyện.

Chờ đến khi bọn họ mở mắt ra lần nữa, sắc trời đã tối hẳn.

Ở chính giữa có một đống lửa lớn đang cháy, kèm theo đó là từng đợt mùi thịt thơm lừng.

Tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.

Khi thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều kinh ngạc.

"Đây là thịt nướng gì vậy?" Hai mắt Chu Hiểu Phi sáng lên, nhìn miếng thịt nướng thơm phức trong tay Dạ Huyền, không nhịn được nuốt nước miếng.

Dạ Huyền ném miếng thịt nướng trong tay cho Chu Hiểu Phi, nói: "Tu luyện thời gian dài cũng khô khan, vừa hay có chút thịt nướng để bổ sung thể lực."

Chu Hiểu Phi nhận lấy miếng thịt nướng, liếm liếm môi, vội vàng bắt đầu ăn ngấu nghiến, vẻ mặt hưởng thụ, nói không rõ lời: "Mùi vị này tuyệt thật!"

Thấy bộ dạng này của Chu Hiểu Phi, Đàm Thanh Sơn, Tiếu Chiến và mấy người khác cũng động lòng, ào ào vây quanh đống lửa.

"Thịt ở đó, chính các ngươi tự cắt ra mà nướng, đồ gia vị tự lấy." Dạ Huyền chỉ sang bên cạnh.

Lúc này mọi người mới chú ý tới bên cạnh có một thân ảnh to như ngọn núi nhỏ.

Nhìn kỹ lại, rõ ràng là một con Thần Phong Sơn Dương!

Thần Phong Sơn Dương là một loại sơn thú có tốc độ cực nhanh, cho dù là tu sĩ cảnh giới Minh Văn cũng rất khó bắt được.

Thịt Thần Phong Sơn Dương vô cùng tuyệt hảo, bình thường chỉ có thể ăn được ở những đại tửu lâu đỉnh cấp trong thượng quốc.

"Đại sư huynh, ngươi cũng quá lợi hại đi!" Chu Hiểu Phi không nhịn được giơ ngón tay cái với Dạ Huyền.

Mọi người cũng vô cùng kính phục Dạ Huyền.

Thần Phong Sơn Dương là loại sơn thú sở trường về tốc độ, khó bắt nhất, vậy mà Dạ Huyền chỉ ở cảnh giới Thần Môn lại có thể bắt được loại sơn thú bậc này, quả thực lợi hại.

"Ăn một bữa thật ngon đi, tu luyện ngày mai sẽ càng tàn khốc hơn." Dạ Huyền cười híp mắt nói.

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều trở nên khổ sở, nhưng cũng không ai nói gì.

"Chuyện ngày mai để mai hãy tính, hiện tại cứ ăn no nê trước mới là chính đạo!" Chu Hiểu Phi không thèm để ý nhiều như vậy, điên cuồng ăn uống.

"Ngươi cái đồ heo mập này có thể ăn ít một chút được không." Tiếu Chiến ngồi bên cạnh Chu Hiểu Phi, mặt lộ vẻ ghét bỏ nói.

"Ngươi không ăn thì để ta ăn, ăn nhiều tu luyện mới có sức!" Chu Hiểu Phi cũng chẳng thèm để ý, nói.

"Ai nói không ăn!" Tiếu Chiến trừng mắt nhìn Chu Hiểu Phi một cái, nhỏ giọng nói: "Ta còn chưa được ăn Thần Phong Sơn Dương bao giờ đâu..."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play