Vào lúc đám người Đàm Thanh Sơn đang nghị luận, Dạ Huyền đã rời khỏi Kỳ Trúc Lâm.
Nhưng những lời đám người Đàm Thanh Sơn nói, hắn đều nghe không sót một chữ.
Dị biến trong Kỳ Trúc Lâm đúng là do hắn sắp đặt, chính là để khảo nghiệm đám người kia.
Việc bọn họ sợ hãi cũng nằm trong dự liệu của Dạ Huyền.
Nói thẳng ra, những gia hỏa này đều chỉ là những người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, chưa từng hành tẩu giang hồ, tâm tính còn non kém nên sợ hãi là chuyện rất bình thường.
Nếu không sợ thì mới là chuyện lạ.
Kỳ Trúc Lâm này không chỉ có thể rèn luyện thực lực mà còn có thể rèn luyện tâm tính con người.
Dạ Huyền tin tưởng chỉ cần cho những gia hỏa này đủ thời gian, chắc chắn có thể tiến bộ.
Lúc tuyển người, Dạ Huyền cũng không phải tùy tiện chọn bừa.
Những gia hỏa này đều rất có tiềm lực, chỉ là cần được mài giũa.
Nếu như không gặp được hắn, thành tựu của những gia hỏa này cũng sẽ không thấp, nhưng cần thời gian dài hơn để rèn luyện, cộng thêm bầu không khí ở Hiên Viên Phong Mạch kia, không chừng sẽ khiến tâm tính bọn họ bị mài mòn, đến lúc đó rất có thể sẽ trở nên tầm thường như bao người.
Nhưng vận khí của những gia hỏa này rất tốt, đã gặp được hắn, vị Vạn Cổ Đế Sư này.
Là Vạn Cổ Đế Sư từng bồi dưỡng ra từng vị cự đầu vô địch, phương diện dạy dỗ người của Dạ Huyền tuyệt đối có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Tu sĩ qua tay hắn mài giũa về cơ bản sẽ không yếu đi đâu cả.
"Trong hai mươi bốn ngày, để thực lực cứng của những gia hỏa này đạt đến Thần Môn đỉnh phong tuy có chút khó khăn, nhưng để đối phó với đội ngũ sáu người kia thì dễ dàng."
Dạ Huyền thầm nghĩ.
Trên thực tế, hắn có nhiều phương pháp để thực lực đám người Đàm Thanh Sơn tăng mạnh, nhưng làm vậy sẽ khiến đạo cơ của bọn họ bị tổn thương, đợi đến hậu kỳ tu luyện, rất có thể sẽ bị đình trệ, không thể tiến thêm.
Vì một trận chiến đấu không quan trọng mà phải trả cái giá này, hiển nhiên là được không bù mất.
Đương nhiên, cái gọi là không quan trọng chỉ là đối với Dạ Huyền, chứ trong mắt người khác, việc này có thể nói là nặng như Thái Sơn!
"Đại sư huynh ở đây!"
Dạ Huyền vừa ra khỏi Kỳ Trúc Lâm liền nghe thấy một giọng nói.
Dạ Huyền nhìn theo hướng tiếng gọi, chỉ thấy Lữ Tú Lập đang vẫy tay với hắn.
Dạ Huyền đi tới, nhẹ giọng nói: "Những thứ ta cần đều chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Đều chuẩn bị xong rồi." Lữ Tú Lập lấy ra một chiếc vòng tay trữ vật đưa cho Dạ Huyền, nói: "Hồi Nguyên Đan mười bình, Hồi Xuân Đan mười bình, Bổ Khí Đan mười bình, Dưỡng Thần Đan mười bình, Cố Nguyên Đan mười bình."
"Những thứ này đều do Ngô trưởng lão tự tay luyện chế."
"Mỗi loại chỉ có mười bình thôi sao?" Dạ Huyền hơi nhíu mày.
Lữ Tú Lập xấu hổ nói nhỏ: "Đây là Ngô trưởng lão đã luyện chế suốt đêm, ngài ấy bây giờ vẫn đang luyện chế.
Ba ngày sau, sư đệ sẽ đem phần còn lại đến cho Đại sư huynh."
"Lão già Ngô này hiệu suất thật là chậm, đợi xong trận này ta sẽ đi chỉ bảo lão một chút." Dạ Huyền lắc đầu nói.
Lữ Tú Lập khóe miệng co giật không thôi, trong lòng dù thầm phỉ báng muôn vàn nhưng lại không dám nói gì.
Ngô trưởng lão là đường chủ Luyện Dược Đường của Hoàng Cực Tiên Tông, được xếp vào hàng luyện dược sư số một Hoàng Cực Tiên Tông, sao vào miệng Đại sư huynh lại thành người hiệu suất kém cơ chứ?
Cả đêm luyện chế ra năm loại cực phẩm đan dược, số lượng lại không hề nhỏ, mỗi loại đều có một trăm viên.
Nếu như thế này mà còn không được thì thế nào mới gọi là được?
Lữ Tú Lập không dám nhận xét tùy tiện.
Hắn đương nhiên không biết Dạ Huyền cũng biết luyện chế đan dược, nếu hắn biết thực lực luyện dược của Dạ Huyền, e rằng sẽ không nói như vậy.
"Đại sư huynh, Kỳ Trúc Lâm này có bí mật gì sao?" Lữ Tú Lập nhìn về phía Kỳ Trúc Lâm, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi muốn vào xem thử à?" Dạ Huyền liếc Lữ Tú Lập một cái, cười như không cười nói.
Lữ Tú Lập cảm nhận được ánh mắt của Dạ Huyền, hắn vội lắc đầu nói: "Thôi vậy, ta về Hoàng Cực Phong tu luyện, ba ngày sau lại đến."
Lữ Tú Lập bỗng dừng lại, nhìn Dạ Huyền một cái, do dự một chút rồi cuối cùng vẫn nói: "Ngoài ra, chuyện hôm nay Đại sư huynh cũng đừng quá để bụng.
Bất kể thế nào, ngài cũng là cô gia của Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta, những kẻ kia không dám làm gì ngài đâu."
"Chuyện gì?" Dạ Huyền hỏi.
"A?" Lữ Tú Lập ngẩn ra một chút, thấy vẻ mặt của Dạ Huyền xong không khỏi nói: "Không, không có gì."
Hắn vốn còn định bụng an ủi Dạ Huyền một phen, xem ra bây giờ hoàn toàn không cần thiết nữa...
"Yên tâm, hai mươi bốn ngày sau ta sẽ thắng." Dạ Huyền khẽ mỉm cười nói.
Lữ Tú Lập nghe vậy cười gượng một tiếng, không biết nên nói gì.
"Ngươi đi đi, ba ngày sau đem số đan dược còn lại tới đây." Dạ Huyền xoay người trở lại Kỳ Trúc Lâm.
Hắn biết Lữ Tú Lập chắc chắn không tin lời hắn nói.
Bất quá điều này cũng không sao, tin hay không cũng không ảnh hưởng đến kết quả lúc đó, sự thật sẽ nói lên tất cả.
"Vậy sư đệ xin cáo lui." Lữ Tú Lập chắp tay cáo từ.
"Sư huynh có phải đầu óc có vấn đề rồi không..."
Sau khi rời khỏi Kỳ Trúc Lâm, Lữ Tú Lập không khỏi lẩm bẩm.
Trận chiến khởi động hôm nay hắn cũng đã chú ý, tin tức Dạ Huyền toàn bại cả sáu trận đã truyền khắp toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông.
Việc này có lẽ cũng là do đám người Dương Kính Xuân giở trò quỷ.
Nhưng đây đúng là sự thật.
Sáu trận toàn bại, chiến tích này có thể nói là nát đến không thể nát hơn!
Vì vậy, toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông đều cảm thấy vị trí Thủ tịch Đại đệ tử của Dạ Huyền khó giữ được.
Bao gồm cả Lữ Tú Lập.
Nếu là Dạ Huyền ra tay giao đấu với đám người Dương Kính Xuân, Lữ Tú Lập ngược lại cảm thấy phần thắng sẽ lớn hơn.
Dù sao trước đó Lữ Tú Lập đã tận mắt thấy Dạ Huyền hàng phục Lệ Cuồng Đồ, vị hung nhân này.
Nhưng lần đánh cược này không giống trước, lần này là do đệ tử dưới tay ra mặt, so kè thực lực của đệ tử mỗi bên.
"Những gia hỏa này vốn không có lòng tốt gì, đều nhắm vào tài nguyên tu luyện của Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta thôi..." Lữ Tú Lập thầm thở dài.
Toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông đều biết trong tông môn vừa có thêm ba vị Cung phụng mới, đều là những cao thủ có danh tiếng không nhỏ.
Sơn chủ Vân Cương Sơn tên Vi Vân Cương, được xưng là Vân Cương Tử, một đại tu sĩ có thực lực siêu nhiên ở một phương.
Đồ đệ là Dương Kính Xuân, tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Vương Hầu, phi thường mạnh mẽ.
Vu Văn Lôi, người ta gọi là Văn Lôi Đại sư, đại tu sĩ tán tu ở khu vực Huyền Trúc Sơn.
Đồ đệ Hoàng Triển, Văn Lâm đều là thiên kiêu cảnh giới Vương Hầu.
Phong Lôi Thủ Nhiếp Sơn, từng là Cung phụng của Cổ Vân Thượng Quốc.
Đồ đệ Lưu Thiên Hạo, Hứa Mãnh, Trương Đại Hải cũng đều là thiên kiêu cảnh giới Vương Hầu.
Ba vị đại Cung phụng cộng thêm sáu vị thiên kiêu cấp bậc Vương Hầu gia nhập tông môn.
Việc này nếu đặt vào lúc bình thường, tuyệt đối là một đại sự đáng mừng.
Nhưng bọn họ lại gia nhập tông môn ngay sau khi Hoàng Cực Tiên Tông vừa xin được rất nhiều tài nguyên tu luyện từ La Thiên Thánh Địa, điều này khiến không ít người cảm thấy có chút không có hảo ý.
Mặc dù vậy, đối với quyết định của cao tầng tông môn, các đệ tử trong tông cũng không thể nói gì.
Mà vụ đánh cược giữa đám người Dương Kính Xuân và Dạ Huyền cũng là chuyện cả tông môn đều đang quan tâm.
Trận chiến khởi động hôm nay Dạ Huyền thảm bại khiến không ít người cảm giác Hoàng Cực Tiên Tông sợ là sắp đổi chủ.
Kẻ vui mừng, người lo buồn.
Mà phe vui mừng dĩ nhiên là thuộc về ba vị đại Cung phụng.
"Gã này không phải thích gây phiền phức cho chúng ta lắm sao? Cứ tưởng có chút bản lĩnh gì, xem ra bây giờ chỉ là một trò cười."
Vu Văn Lôi nghe Hoàng Triển trở về bẩm báo xong, không nhịn được cười rộ lên.
Hoàng Triển cũng cười nói: "Lần này đối thủ của chúng ta chỉ có Lưu Thiên Hạo và Dương Kính Xuân.
Chỉ cần đánh bại bọn họ là vị trí Thủ tịch Đại đệ tử sẽ về tay chúng ta!"
"Lần này vi sư sẽ ngầm tương trợ, đến lúc đó sư đệ ngươi là Văn Lâm cứ toàn lực đối phó mấy người kia, sau đó giả vờ bại dưới tay ngươi, về cơ bản là ổn thỏa." Vu Văn Lôi vuốt càm nói.
"Nhưng ngươi cũng không được kiêu ngạo tự mãn.
Vân Cương Tử và lão già Nhiếp Sơn kia chắc chắn cũng sẽ ngầm tương trợ Dương Kính Xuân và Lưu Thiên Hạo."
"Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ không phụ lòng tin của sư tôn!" Hoàng Triển cung kính nói.
"Chờ vị trí Thủ tịch Đại đệ tử được xác định, đến lúc đó liền có thể nội ứng ngoại hợp, đem tài nguyên tu luyện của Hoàng Cực Tiên Tông chuyển đi hết!" Vu Văn Lôi khẽ cười nói.
"Vâng." Hoàng Triển cũng cười nói.
Chỉ có Văn Lâm đứng bên cạnh là không mở miệng nói gì.
Ngoài bọn họ ra, hai thầy trò Dương Kính Xuân và Vi Vân Cương cũng đang âm thầm tính toán.
Nhiếp Sơn cùng đám người Lưu Thiên Hạo cũng đang bí mật thương nghị chuyện Thủ tịch Đại đệ tử.
Cả ba phe đều xem hai phe còn lại là đại địch, còn vị Thủ tịch Đại đệ tử hiện tại là Dạ Huyền thì dường như đã hoàn toàn bị bọn họ lãng quên.
Thậm chí có thể nói là hoàn toàn không coi ra gì.
Dù sao trong trận chiến khởi động, Dạ Huyền đã thua một cách triệt để!
Ngược lại, về phía Giang Tĩnh và những người khác lại tức giận không gì sánh được.
Ban đầu nàng định triệu kiến Dạ Huyền, nhưng lại nghe nói Dạ Huyền đã chạy đến Kỳ Trúc Lâm, mang theo đám người Đàm Thanh Sơn bế quan tu luyện.
Điều này làm nàng vừa tức vừa giận nhưng lại không thể làm gì.
"Gã này thật sự định nhường vị trí Thủ tịch Đại đệ tử sao?" Giang Tĩnh tức đến nghiến răng.
"Phu nhân đừng vội, ta ngược lại thật ra thấy Dạ Huyền rất có chủ ý." Chu Tử Hoàng lại không hề gấp gáp chút nào, ngược lại còn cười ha hả nói.
"Như thế này mà còn không gấp sao?" Giang Tĩnh trừng Chu Tử Hoàng một cái: "Ta phát hiện sao bây giờ ngươi cũng càng ngày càng bênh vực tên gia hỏa kia vậy."
Chu Tử Hoàng mỉm cười nói: "Phu nhân, chúng ta cứ chờ xem sau hai mươi bốn ngày nữa."