"Ta tới!"
Giữa tiếng cười nhạo, một vị đệ tử Thần Môn ngũ trọng cảnh thân hình cao lớn vạm vỡ xung phong nhận việc, từ trong đám người đi ra, tiến về phía Dạ Huyền, mặt chế giễu nhìn Dạ Huyền nói: "Loại gia hỏa như ngươi, lão tử một tay liền có thể đánh mười cái!"
Ầm!
Đệ tử này vừa dứt lời, bản thân liền bay ngược ra ngoài, rơi mạnh xuống mặt đất cách đó trăm mét, lăn cuồng một hồi sau mới dừng lại.
Toàn trường ngẩn ra.
Chẳng biết từ lúc nào, Dạ Huyền đã xuất hiện ở vị trí mà vị đệ tử kia vừa đứng, chậm rãi hạ nắm đấm tay phải xuống, ánh mắt yên tĩnh quét nhìn mọi người, cười nói: "Loại rác rưởi như vậy, ta một tay có thể đánh một trăm tên."
Lời này tựa hồ đang đáp lại lời của người đệ tử kia vừa nói, lại phảng phất như đang khiêu khích những đệ tử khác.
"Người này..." Ở bên cạnh, sắc mặt Tề Vân Bùi trầm xuống, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khoảnh khắc vừa rồi, dù là hắn cũng thiếu chút nữa không thấy rõ động tác của Dạ Huyền.
Động tác của Dạ Huyền nhanh đến cực hạn, phảng phất như thuấn di, đây tuyệt đối không thể nào là tốc độ mà cảnh giới Thần Môn có được!
"Phải rồi, người này là Thần Môn chi cảnh, chẳng lẽ đã thức tỉnh Hư Thần Giới Chi Linh loại hình tốc độ nào đó?" Tề Vân Bùi âm thầm suy đoán.
Nhưng rất nhanh hắn liền phủ định.
Chỉ dựa vào tốc độ rõ ràng là không có khả năng, bởi vì một quyền vừa rồi của Dạ Huyền cũng phi thường đáng sợ, mặc dù không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào, nhưng lực lượng của một quyền kia cũng không phải thứ mà một tu sĩ Thần Môn tứ trọng cảnh có được.
"Chẳng lẽ hắn thức tỉnh chính là Hư Thần Giới Chi Linh ngũ giai loại hình tốc độ và lực lượng đến từ tầng trời thứ năm của Hư Thần Giới ———— Phong Hầu Hư Thần?"
Hư Thần Giới Chi Linh chia làm rất nhiều loại, mỗi loại am hiểu một lĩnh vực khác nhau.
Thức tỉnh Hư Thần Giới Chi Linh tương ứng với lĩnh vực nào thì thực lực bản thân cũng sẽ có biên độ tăng trưởng tương ứng.
Mà để phán đoán cường độ của Hư Thần Giới Chi Linh thì cần dựa vào việc Hư Thần Giới Chi Linh đó đến từ tầng trời thứ mấy của Hư Thần Giới để phân chia.
Hư Thần Giới Chi Linh từ tầng trời thứ nhất được định nghĩa là Hư Thần Giới Chi Linh nhất giai.
Hư Thần Giới Chi Linh từ tầng trời thứ hai được định nghĩa là Hư Thần Giới Chi Linh nhị giai.
Cứ thế mà suy ra.
Tề Vân Bùi căn cứ vào cảnh giới của bản thân Dạ Huyền để phán đoán, kết hợp với tốc độ ra tay và lực lượng của Dạ Huyền, cảm thấy Dạ Huyền chắc hẳn đã thức tỉnh Hư Thần Giới Chi Linh ngũ giai đến từ tầng trời thứ năm ———— Phong Hầu Hư Thần.
Điều này làm cho Tề Vân Bùi thầm giật mình.
Tu sĩ có thể thức tỉnh Hư Thần Giới Chi Linh ngũ giai, bình thường mà nói đều có tiềm lực bất phàm, có thể được xưng là thiên kiêu.
Lúc này, Tề Vân Bùi chợt nhớ tới một tin đồn trong tông môn.
Đó là tin đồn trước kia nói rằng Dạ Huyền một quyền đánh chết Triệu Văn Hải ở cảnh giới Đạo Thai.
Khi đó rất nhiều người đều không tin, với lại sau đó theo việc Chu Ấu Vi thức tỉnh song thần thể cùng với Trấn Thiên Cổ Môn hạ xuống, chuyện này liền rất ít người nhắc tới, cũng không có ai đi truy cứu thật giả.
Nhưng mà vào giờ khắc này, Tề Vân Bùi lại cảm thấy chuyện này rất có thể là thật!
Chỉ dựa vào thực lực mà Dạ Huyền biểu hiện ra bây giờ, quả thực khiến cho Tề Vân Bùi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Trên người vị cô gia này đến cùng ẩn giấu bí mật thế nào..." Tề Vân Bùi nói thầm.
Tuy hắn cơ bản không tham dự vào các sự vụ của tông môn, nhưng cũng mơ hồ nhận ra được thái độ của Hoàng Cực Tiên Tông đối với Dạ Huyền đã thay đổi.
Một vài danh tiếng của Dạ Huyền tại Hoàng Cực Tiên Tông tựa hồ đang chậm rãi thay đổi.
Cứ việc sự thay đổi này cũng không nhanh lắm, nhưng Tề Vân Bùi vẫn nhạy cảm nhận ra được.
Bây giờ thấy Dạ Huyền bày ra thực lực, hắn càng thêm khẳng định điểm này.
"Chu Hiểu Phi, ngươi cũng quá phế vật đi, ngay cả cái tên rác rưởi này cũng đánh không lại?" Rất nhiều đệ tử của Hiên Viên Phong mạch cũng phản ứng kịp, bọn họ ngược lại không trợn mắt nhìn Dạ Huyền, mà là cười nhạo người đệ tử vừa bị Dạ Huyền đánh bay kia.
Người đệ tử bị Dạ Huyền đánh bay kia tên là Chu Hiểu Phi, lúc này đang cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau nhói nơi ngực cũng khiến hắn chấm dứt việc giãy dụa, quá đau!
Dường như muốn đâm thủng cả lồng ngực!
Một quyền kia thật đáng sợ!
Hắn thậm chí còn không thấy rõ Dạ Huyền ra quyền như thế nào.
Lúc này nghe được nhiều đồng môn châm chọc, hắn nghiến răng trợn mắt nói: "Hét cái rắm! Các ngươi nếu lợi hại như vậy, sao các ngươi không tới đi?!"
Mẹ nó chứ!
Tuyệt đối không ngờ lại đá trúng tấm sắt!
Hắn còn chuẩn bị đại triển hùng phong, không ngờ tên người ở rể ngốc nghếch này lại lợi hại như vậy!
Bất quá đã trúng chiêu, hắn cũng lười đứng lên để tự làm mất mặt thêm nữa.
Sau khi ăn một quyền này, Chu Hiểu Phi đã biết Dạ Huyền rất khó dây vào, lại đi trêu chọc chính là hành vi của kẻ ngu.
Hắn ở Hiên Viên Phong mạch này vốn chưa từng nghĩ sẽ có tiền đồ gì lớn lao, chuyện gây náo động như vậy hắn tuyệt đối sẽ không làm tiếp.
Nghĩ như vậy, Chu Hiểu Phi trực tiếp nằm trên đất làm cá mắm.
Thấy cảnh tượng này, các đệ tử đều lộ vẻ khinh bỉ: "Thật đúng là đồ phế vật, lại nằm trên đất giả chết?!"
"Ai đi thu thập hắn đây?" Có người hỏi.
Lời vừa nói ra, cũng khiến không ít người lộ vẻ sợ hãi.
Nhất là những người dưới Thần Môn ngũ trọng cảnh, càng là cúi đầu không dám nhìn thẳng Dạ Huyền.
Tuy bọn họ khinh thường Chu Hiểu Phi, nhưng Chu Hiểu Phi dù sao cũng là Thần Môn ngũ trọng cảnh, hôm nay lại bị một quyền đánh bay, bọn họ mà lên thì chẳng phải còn thảm hại hơn sao?
Nếu đánh không lại, vậy còn ló đầu ra làm gì.
Ngược lại, những đệ tử trên Thần Môn ngũ trọng cảnh có chút nóng lòng muốn thử.
Cứ việc Chu Hiểu Phi là đồ phế vật, nhưng bọn hắn cũng rất ngứa mắt bộ dạng kiêu ngạo của Dạ Huyền, muốn đi lên đánh một trận.
Chỉ có điều, Chu Hiểu Phi đều bị một quyền đánh bại trong nháy mắt, nói như vậy thì thực lực của Dạ Huyền tuyệt đối không chỉ đơn giản là Thần Môn tứ trọng cảnh.
Dưới đủ loại lo lắng, bọn họ không tùy tiện ra tay.
Một khi tùy tiện ra tay mà thất bại, đến lúc đó người bị trào phúng chính là bọn họ.
"Chậc chậc chậc, thật đúng là một đám rác rưởi vừa hèn vừa phế." Thấy không có người dám đứng ra, Dạ Huyền không khỏi thở dài nói: "Theo ta thấy, các ngươi ở Hiên Viên Phong mạch đều là dư thừa, sớm cút khỏi Hoàng Cực Tiên Tông đi là vừa."
Hắn tới Hiên Viên Phong mạch, một là để xem Hiên Viên Phong mạch đã biến thành bộ dạng gì, hai là muốn vực dậy Hiên Viên Phong mạch.
Trước kia, trong cửu đại phong mạch của Hoàng Cực Tiên Tông, hắn ưa thích bầu không khí của Hiên Viên Phong mạch.
Dạ Huyền tương đối hoài cổ, cho nên mới chọn Hiên Viên Phong mạch.
Còn như việc đọ sức với đám người Dương Kính Xuân, đó đều là thứ yếu, Dạ Huyền căn bản không để ở trong lòng.
Hắn chỉ là mượn cơ hội này để chỉ bảo một chút đám bùn nhão không trát được tường này, thuận tiện xem thử đám người Dương Kính Xuân có năng lực chịu đựng hay không.
Nói thật, khi thấy đám đệ tử này, hắn rất thất vọng.
Không bằng một nửa trước kia!
Có thể nói là khó coi.
Nhưng với tư cách là Đế Sư một đời đã từng chỉ bảo qua rất nhiều nhân vật vô địch, Dạ Huyền đã gặp qua rất nhiều kẻ là bùn nhão không trát được tường, hắn cũng đã chỉ bảo thành công không ít người như vậy.
Cứ việc đám gia hỏa này hiện tại rất tệ hại, hắn cũng có tự tin đó để dẫn dắt bọn họ đi lên.
Hiện tại chính là bước đầu tiên.
Đập tan thái độ thờ ơ trước nay của bọn họ!
"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
Quả nhiên, lời nói kia của Dạ Huyền khiến rất nhiều đệ tử đều có chút tức giận.
Ngay cả Chu Hiểu Phi đang nằm trên đất làm cá mắm cũng chống người dậy, cau mày nhìn Dạ Huyền với ánh mắt không tốt.
Miệng của Dạ Huyền này quả thật quá thối, lại nói bọn họ như vậy, cái gì cũng không ra gì!
Đúng là Hiên Viên Phong mạch là phong mạch yếu nhất thật, nhưng trong cửu phong hội võ, bọn họ đã từng nỗ lực, nhưng chính là đánh không lại, có biện pháp gì chứ, bọn họ cũng không muốn vậy đâu.
Cảm nhận được từng luồng sát cơ, Dạ Huyền không hề hoảng sợ, ngược lại còn cười khẽ nói: "Ta nói các ngươi chính là bùn nhão không trát được tường.
Nếu ta là loại sâu bọ hôi thối như các ngươi, đã sớm tìm một chỗ tự chôn mình đi, miễn cho làm bẩn mắt kẻ khác."
"Xem bộ dạng các ngươi, dường như không phục lắm?"
"Không phục thì mau tới đây đánh ta."
"Nếu như ngay cả ta cũng đánh không lại, các ngươi chính là rác rưởi trong rác rưởi, phế vật trong phế vật!"
Dạ Huyền đưa ngón tay ra, ngoắc ngoắc về phía mọi người.
Bộ dáng kia thật là kiêu ngạo không có giới hạn.
"Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục!"
"Xử lý tên này! Đợi lát nữa xé nát miệng hắn ra!"
"Đánh chết hắn!"
"..."
Vốn dĩ hơn ba trăm vị đệ tử Thần Môn cảnh không hề có chút sức sống nào, vậy mà vào giờ khắc này đều mang theo một luồng khí thế kinh người, căm tức nhìn Dạ Huyền, phát ra từng trận gào thét.
Người ta đều nói tuổi trẻ khinh cuồng, thiếu niên nhiệt huyết.
Bọn họ mặc dù không còn là thiếu niên, nhưng cũng là người trẻ tuổi, nghe những lời nhục mạ như vậy của Dạ Huyền, cuối cùng cũng bị kích khởi lòng háo thắng.
"Đánh võ mồm thì có tài cán gì, có bản lĩnh thật sự thì tới đây." Dạ Huyền chậm rãi nói.
"Rất tốt, ta tới khiêu chiến ngươi!"
Một vị đệ tử Thần Môn bát trọng cảnh đứng ra, hắn mặc áo xanh, bước một bước về phía trước, một luồng gió vô hình cuốn lấy hắn, nâng lên đưa tới trước mặt Dạ Huyền, dĩ nhiên đã làm được việc ngự không phi hành trong thời gian ngắn.