Edit: Huyền Ảnh
Là một mọt sách lão luyện với nhiều năm kinh nghiệm đọc sách, kinh nghiệm của Tô Hạo vô cùng phong phú.
Cậu biết hàng chục, hàng trăm các thể loại bàn tay vàng.
Nhưng khi đến lượt bản thân, cậu không dám kỳ vọng quá cao để tránh thất vọng nhiều hơn.
Cậu mất vài giây để xác nhận rằng âm thanh đột ngột đó không phải từ điện thoại, mà là từ trong đầu mình.
Ôi trời!
Thật phấn khích!
Tô Hạo tập trung tinh thần và dường như nhìn thấy một màn hình sáng.
Nội dung trên đó gồm một mô hình nhân vật 3D trông gần giống như cậu, với những tuyến đường chéo nhau dưới chân nhân vật.
Giống như một bản đồ.
Có lẽ là... giao diện trò chơi di động AR?
Ở góc trên bên phải của giao diện, có một hàng phông chữ bắt mắt [Giá trị trí tuệ: 1], nhưng khi Tô Hạo tập trung chú ý và ấn vào nó lại không có phản hồi.
Góc dưới cùng của giao diện, có hai biểu tượng hình tròn.
[Tinh linh], [Thư viện].
Cậu nhấp vào Tinh linh, không xuất hiện gì cả.
Nhấp vào thư viện, chỉ toàn những bóng đen với đủ hình thù khác nhau.
Tô Hạo bối rối, chẳng nhìn ra được gì cả.
"Giao diện này có lẽ liên quan đến tinh linh... và chỉ số trí tuệ hẳn là 'tiền tệ' chủ yếu."
Tô Hạo liên tục thử, nhưng vẫn không tìm ra cách sử dụng chỉ số trí tuệ.
Cũng không có biểu tượng “?” hay hướng dẫn nào .
Sau nhiều lần thử, cậu mới đại khái xác định rằng đọc sách giáo khoa và tạp chí liên quan đến tinh linh trong một khoảng thời gian nhất định có thể tăng điểm trí tuệ.
...Sáng hôm sau , Tô Hạo rửa mặt, đánh răng, ăn bánh bao thịt và trà sữa do mẹ chuẩn bị, rồi đạp xe ra ngoài.
Giao diện như trò chơi AR vẫn ở trong đầu, chỉ số trí tuệ là "3" được ghi ở vị trí góc trên bên phải dễ thấy.
Không phải là ảo giác.
Bàn tay vàng vẫn còn đó, nhưng chức năng của nó thì không rõ.
Tô Hạo chuyển sự chú ý, ngáp dài một cái đến Bệnh viện Nhân dân An Thành.
Bệnh viện nằm trên đường Phong Vinh ở nội thành, không xa nhà cậu, và chỉ mất năm sáu phút để đạp xe địa hình.
Khi Tô Hạo đến nơi cũng không còn sớm nữa, từ xa đã thấy khuôn mặt tròn như cái bánh bao quen thuộc của Lưu Nhân.
Hắn để đầu nấm, trông trắng trẻo, mập mạp... Cân nặng không đến nỗi quá lớn, nhưng mặt lại hơi tròn, bụng thì hơi nhô lên.
Lưu Nhân lúc này vừa phấn khích vừa lo lắng.
"Này Tô Hạo, cậu nghĩ mình có thể đậu kiểm tra hồn lực không? Lỡ không đạt mốc 1 thì sao?"
"Trong tất cả các bài kiểm tra trước khi lên lớp 12, chẳng phải đa số đều đậu sao?"
"Cậu cũng biết là chỉ đa số thôi rồi đó, cứ một trăm người thì lại có năm, sáu, bảy, tám người không đậu. Người khác có thể không quan tâm, nhưng tớ quyết tâm trở thành Ngự Linh Cao Thủ! Nhỡ mà không được thì..."
Lưu Nhân lại bắt đầu lo lắng.
Tô Hạo vỗ vai cậu, tóm gọn trong một câu thì đó là 'hội chứng lo lắng trước kỳ thi'. Nó cũng giống như bài kiểm tra trước kỳ thi, nhưng khác là khảo nghiệm hồn lực,có đậu hay không thì tùy số phận, hoặc đợi thêm vài năm nữa. Cậu chưa từng nghe nói đến bất kỳ loại thuốc nào có thể tăng cường hồn lực.
Lúc này, Tô Hạo nhìn thấy ngày càng có nhiều bạn học đến.Dù phần lớn cậu không quen, nhưng nhìn đồng phục của trường thì cậu lại nhận ra ngay.
Cậu cũng mặc đồng phục, ai bảo quy định trường bắt mặc chứ!
"Nhiều người quá!"
Tô Hạo cảm thấy kỳ lạ. Nhìn quanh, có đến hàng trăm học sinh mặc đồng phục. "Năm ngoái chẳng phải ban tinh linh của chúng ta chỉ có ba lớp, tổng cộng chỉ có hơn một trăm người thôi sao?"
"Bình thường." Lưu Nhân nói: "Bọn mình tự đến bệnh viện hoặc các cơ sở chính quy khác để kiểm tra hồn lực, ít nhất cũng phải mất hai nghìn, trong khi bài kiểm tra do trường tổ chức chỉ mất có năm trăm.”
“Cho dù hầu hết mọi người không định đăng ký vào ban tinh linh, họ cũng sẽ chỉ phải bỏ năm trăm, không thiệt, không lỗ, sau khi đậu bài kiểm tra, sẽ có giấy chứng nhận do trường cấp, có thể dùng để ký khế ước tinh linh sau này. Ai mà không đến chứ?”
“Với lại, hôm nay chỉ mới kiểm tra từ lớp 1 đến lớp 8 mà thôi. Nếu cả khối đều đến thì..., ha ha. À mà này, chuyện này chẳng phải là lẽ thường ai cũng biết sao?"
Lưu Nhân trừng mắt ra vẻ nghi ngờ, thấy quầng thâm mắt của Tô Hạo thì như chợt hiểu ra, nói:
"Tự xử một chút tốt cho tâm trạng, tự xử quá nhiều có hại cho cơ thể, tự xử nhiều hơn lại có hại cho não. Chàng trai trẻ, tiết chế một chút đi."
"Cút."
Sau khi hiểu rõ nguyên do, Tô Hạo không nể tình đẩy Lưu Nhân ra một cách tàn nhẫn, đổi lại một cái đảo mắt của hắn.
Hứ, đàn ông.
…Dưới sự sắp xếp của các giáo viên, học sinh trường Trung học Số 1 được đưa đến khoa kiểm tra hồn lực.
Tổng cộng có năm phòng kiểm tra, tốc độ cũng không chậm. Nhưng vì học lớp cuối cùng là lớp 8, Tô Hạo vẫn phải chờ ở bên ngoài rất lâu.
Kết quả kiểm tra được công bố ngay lập tức. Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng có học sinh xếp hàng đi vào rồi đi ra, nhưng nét mặt họ không thay đổi mấy.
Đây không phải là bài kiểm tra căn cốt tu luyện, hồn lực mạnh hay yếu cũng không quan trọng lắm. Nhiều người không có ý định khế ước với tinh linh. Cao thì tốt, thấp thì cũng chả sao.
Thỉnh thoảng có học sinh hồn lực không đạt chuẩn, còn giả vờ cười. Dù sao kết quả kiểm tra cũng không được công bố. Trừ khi họ tự nói, nếu không thì phải đợi nhà trường thống nhất công bố.
Lưu Nhân quen biết nhiều người, không thể ngồi yên một chỗ. Cậu ta chạy khắp nơi hỏi thăm tình hình các lớp khác.
"Nghe nói lớp 5 có một học sinh biến thái , hồn lực cao tới 2.1!"
Mấy trăm người trước Tô Hạo đo hồn lực đều đạt từ 1.0 đến 1.1, có vài người từ 1.2 đến 1.3, cái này vẫn bình thường. Trên 1.3 thì hiếm hơn. Hiện tại, lớp 1 chỉ có một người đạt 1.6, lớp 3 có một người đạt 1.8. Lưu Nhân hưng phấn nói:
"Cái người lớp 3 đo được 1.8 kia thực ra cũng tạm thôi, nhưng cái người trên 2.0 thì khác..."
Tô Hạo thật sự không biết, tra tài liệu một đêm chỉ hiểu sơ sơ. May mà cái miệng to của Lưu Nhân không cần cậu hỏi đã lải nhải không ngừng. Tô Hạo đành miễn cưỡng làm người nghe.
"Ký khế ước với một tinh linh sơ cấp cần hồn lực từ 1.0. Trên 2.0 nghĩa là có thể ký khế ước với hai tinh linh cùng một lúc, thành ra có khởi điểm cao hơn. Linh lực được hai tinh linh phản hồi cũng có thể khiến Ngự Linh Sư trưởng thành nhanh hơn. Nói đơn giản, càng nhiều càng tốt!"
Nhưng phải có khả năng nuôi sống hai tinh linh.
Tô Hạo cậu đây không hề ghen tị!
Thật sự,đã chơi hack rồi thì sợ gì kẻ hên? Dù hack hiện tại chưa được nạp tiền.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến lượt lớp 12(8) bọn họ.
Lưu Nhân vào trước, vào phòng số 3. Tô Hạo đợi một lúc thì được gọi lên phòng số 5.
Vừa bước vào phòng, cậu đã thấy hai bác sĩ mặc áo blouse trắng, một người trung niên, trông khoảng bằng tuổi mẹ Tô, người kia trẻ hơn, chắc vừa mới tốt nghiệp.
Chiếm gần hết căn phòng là một thiết bị khổng lồ màu trắng tinh.
Theo yêu cầu, Tô Hạo ngồi xuống vị trí được chỉ định và đội một cái vòng màu xám bạc lên đầu. Thái dương, cánh tay và các bộ phận khác được dán những miếng cảm biến có gắn dây, trông hơi giống máy điện tâm đồ, và có lẽ là công nghệ liên quan đến tinh linh.
Tô Hạo nhìn mà thấy sờ sợ.
"Không sao, việc đo hồn lực hiếm khi gặp vấn đề." Vị bác sĩ trung niên an ủi.
Vậy nghĩa là thỉnh thoảng vẫn có vấn đề sao?"
Tô Hạo càng cảm thấy bất an.
Quá trình kiểm tra không có cảm giác gì đặc biệt, cậu không cần phải làm gì cả. Cậu chỉ được yêu cầu giữ bình tĩnh và điều chỉnh nhịp thở.
Khoảng vài chục giây sau, khi vị bác sĩ trung niên nói "Xong rồi", trợ lý trẻ tuổi tháo vòng đội trên đầu cậu ra.
"1.38, hồn lực của chàng trai trẻ này không tệ."
"Hả? À, Cảm ơn bác sĩ."
Tô Hạo sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại.
Nói không hồi hộp thì là nói dối.
Thế giới thay đổi. Có một nghề nghiệp thần bí gọi là Ngự Linh Sư. Gia đình cậu cũng ủng hộ cậu thi vào Đại học Tinh Linh. Nhưng nếu cậu còn chưa kịp nỗ lực mà đã trượt thì Tô Hạo cũng hết cách.
May mà cậu không chỉ đạt mốc 1 mà còn đạt đến 1.38, đúng ba chữ số đầu tiên trong số điện thoại di động của cậu, tuy nghe không được hay cho lắm.
Nếu đã đậu bài kiểm tra hồn lực, cậu cũng có thể Ký khế ước với một tinh linh rồi ha.