Edit: Huyền Ảnh
“Khụ, khụ.”
Tô Hạo từ dưới đất ngồi dậy, kiểm tra trạng thái của Tằm Bảo Bảo.
May mà, vấn đề không lớn.
Nó cũng không có bị thương nghiêm trọng, chỉ là vẫn hơi liều lĩnh.
Cũng may là cậu chỉ phải đỡ một tinh linh như Tằm Bảo Bảo– không quá nặng, còn mềm mềm.
Nếu đổi thành loài nặng như Tiểu Tượng Thạch, hay toàn thân đầy gai như Nhím Gai Đất...
Tô Hạo lập tức lắc đầu nguầy nguậy, không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Tằm Bảo Bảo bị thương chút ít, nhưng không phải là mức mà đặc tính “Hồi Xuân” có thể tự chữa lành được nữa.
Tô Hạo lấy thuốc trị thương cho tinh linh từ trong ba lô ra, xịt một ít lên người nó.
Chắc chắn không thể tiếp tục huấn luyện. Để đảm bảo an toàn, Tô Hạo mang Tằm Bảo Bảo đến trung tâm trị liệu tinh linh nằm trên quảng trường tinh linh.
...
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chúng tôi đã thoa một ít dược dịch lên người Tằm Bảo Bảo, nó sẽ sớm hồi phục.”
Cô y tá xách một cái giỏ tre nhỏ, bên trong là một con Tằm Bảo Bảo đang cuộn tròn ngủ.
“Cổ Lỗ~”
Tằm Bảo Bảo ngửi thấy mùi quen thuộc, tỉnh giấc, mở to đôi mắt long lanh nhào lên người cậu.
“Cổ Lỗ (o﹏o)”
Nhóc con có chút chán nản.
Rõ ràng là đang luyện chiêu, sao lại thành ra như thế này.
Tô Hạo quét mã QR, thanh toán chi phí trị liệu cho Tằm Bảo Bảo.
50 đồng.
Có hơi xót.
Nhưng giá gốc còn cao hơn, những một trăm.
Nhờ thân phận học sinh trung học – ngự linh sư – của cậu, nên được miễn giảm một nửa, nếu là những ngự linh sư tập sự trong xã hội, thì chỉ có thể trả toàn bộ số tiền.
“Chả trách, phần lớn ngự linh sư cấp cao đều bước ra từ đại học tinh linh, trung học phổ thông mà không cố gắng học hành, sau này già rồi chỉ có thể chơi trò làm ngự linh sư mô phỏng trên máy mà thôi.
“Nhưng, chỉ cần mình vượt qua kỳ khảo hạch ngự linh sư chính thức, trở thành một… ngự linh sư sơ cấp vinh quang, thì có thể miễn phí sử dụng nhiều cơ sở hạ tầng rồi.”
Địa điểm đối chiến công cộng, có thể sử dụng miễn phí.
Trung tâm trị liệu tinh linh, cũng hoàn toàn miễn phí... trừ khi tinh linh bị thương quá nặng.
Tô Hạo nghĩ đến là đã có chút kích động.
Nếu mình thi đậu ngự linh sư sơ cấp, thì huấn luyện tinh linh, sẽ không cần phải tính toán quá nhiều nữa?
Nghĩ vậy thấy hơi xa, Tô Hạo lắc đầu.
Không lắc được.
Ồ, quên mất còn có một con Tằm Bảo Bảo đang nằm trên đầu.
“Cổ Lỗ!”
...
“Tằm Bảo Bảo, dùng [Đột Kích]!”
“Cổ Lỗ Cổ Lỗ Cổ Lỗ Cổ Lỗ Cổ Lỗ”
Tám cái chân ngắn tũn của Tằm Bảo Bảo cùng lúc cào xuống, thân thể mũm mĩm dần dần tăng tốc.
Đồng thời,
Ngày càng nhiều hạt sáng màu xanh nhạt hội tụ quanh người Tằm Bảo Bảo, dần tạo thành một lớp màng ánh sáng bao phủ lấy nó, kéo theo phía sau một đuôi dài hình thành từ vô số hạt sáng – trông hệt như đuôi sao chổi.
Phía trước nó, xuất hiện một cái cây cao ba bốn mét.
Tằm Bảo Bảo không hề giảm tốc, ngược lại hét to một tiếng, đột ngột bật lên, giống như một quả đạn pháo.
“Cổ Lỗ!”
“Bốp!”
Mắt Tô Hạo mở to.
Kèm theo tiếng “rắc” giòn tan, Tằm Bảo Bảo được bao bọc trong ánh sáng xanh nhạt, một hơi đâm gãy thân cây.
Hạt sáng quanh người nó đã thưa đi nhiều, sau khi rơi xuống đất phủ đầy lá rụng thì còn trượt thêm một hai mét mới dừng lại.
Nhưng bản thân Tằm Bảo Bảo không bị gì cả.
Tác động của lực có tác dụng tương hỗ.
Tuy nhiên khi [Đột Kích], ngoài da Tằm Bảo Bảo sinh ra một lớp màng bảo hộ, thay nó chịu lực va đập mạnh.
Đối thủ đau.
Nhưng ta không đau.
Đây chính là [Đột Kích].
“Cổ Lỗ Lỗ!!”
Tằm Bảo Bảo vui vẻ kêu to.
Chiêu [Đột Kích], thành công rồi!
Thất bại hôm đó không khiến Tằm Bảo Bảo nản chí, ngược lại khiến nó càng thêm nghiêm túc.
Hiếm khi thấy nó nghiêm túc như vậy.
Ngay cả Tô Hạo cũng hơi bất ngờ.
Ngày 2 tháng 9 khi mới bắt đầu học [Đột Kích], hôm nay, mới có năm ngày, kết quả như vậy xem như trung bình khá rồi chứ?
Dù sao Tằm Bảo Bảo không có nền tảng học tuyệt kỹ.
Tất nhiên,
Về bản chất, vẫn là vì cậu cung cấp phương án huấn luyện đủ chi tiết, không có đường vòng nào cả.
Vẫn là cậu giỏi!
“Việc học [Hống Gào], vẫn kém hơn một chút.”
Chiêu này vốn dĩ đã khó luyện hơn [Đột Kích].
Yêu cầu mà Tô Hạo đặt ra cho Tằm Bảo Bảo, là phải hòa linh lực vào trong lời nói hằng ngày.
Và phải kéo dài âm thanh cuối câu.
Biến chữ “Lỗ” kéo dài thành hàng mấy chục giây, tốt nhất là phải gào hung dữ hơn, kết hợp với vẻ mặt hung tợn.
“Cổ Lỗ!”
Tằm Bảo Bảo đứng thẳng lên, trợn to mắt.
Cực kỳ hung dữ!
Tô Hạo nhìn chằm chằm nó, lấy điện thoại chụp ảnh, tiện tay làm thành cái meme.
Sau đó trầm ngâm ba giây.
Cảm thấy, nếu để Tằm Bảo Bảo dùng Hống Gào tấn công địch, chi bằng dùng “Moe Trốn”, cho dù không làm đối phương lạc nhịp, có thể khiến ngự linh sư đối phương xỉu vì moe cũng được rồi.
Cái đó gọi là tấn công thẳng ngự linh sư.
Sát thương chuẩn xác √
...
Tằm Bảo Bảo học được [Đột Kích] không phải là kết thúc, chỉ là khởi đầu.
Việc nắm vững một tuyệt chiêu, đi từ nhập môn → thành thạo → tinh thông...
Tằm Bảo Bảo còn phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực .
Nhưng mà,
Tô Hạo luôn cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó.
Quên một chuyện gì đó liên quan đến Tằm Bảo Bảo.
Liếc mắt nhìn Tằm Bảo Bảo, nhóc con đang cố gắng luyện tập [Đột Kích].
Cố gắng luyện thành từ [Đột Kích] thẳng sang [Đột Kích] cua, [Đột Kích] hình chữ S, bộ dạng rất nghiêm túc.
Tằm Bảo Bảo còn chẳng nói gì,
Có lẽ, mình cũng chẳng quên gì cả.
Tô Hạo quay đầu, ném chuyện đó ra sau đầu.
Một hôm nọ, vào buổi tối,
Tô Hạo đang nghĩ đến phương hướng huấn luyện tiếp theo cho Tằm Bảo Bảo.
Việc học [Đột Kích] giúp chiến lực của Tằm Bảo Bảo tăng mạnh, nhưng cách đánh bằng [Đột Kích] thì quá cứng nhắc, nếu bị đối phương khắc chế thì vẫn sẽ bị đánh bại dễ dàng.
Trừ khi phối hợp với các chiêu khác, tạo ra một hệ thống chiến thuật riêng cho Tằm Bảo Bảo.
Nhưng mà…
Đó là chuyện sau này.
Hiện tại Tằm Bảo Bảo, cho dù học được chiêu khác, thì trong một trận chiến cũng không dùng nổi bao nhiêu lần, linh lực đã cạn rồi.
“Chỉ có thể bắt đầu từ bản thân tuyệt kỹ [Đột Kích].”
Tô Hạo suy nghĩ.
Lên mạng tra cứu chút thông tin.
Có thể hơi bẻ cua khi dùng chiêu [Đột Kích], là biểu hiện đã vận dụng thành thạo.
Làm được [Đột Kích] hình chữ Z, thì tinh linh đó đã rất tinh thông chiêu này rồi.
Tăng cao hơn nữa là rất khó.
Nhưng Tô Hạo không hài lòng.
“Hiện tại Tằm Bảo Bảo chỉ có thể toàn lực dùng [Đột Kích] hai lần, một khi hụt, Tằm Bảo Bảo sẽ rơi vào thế bị động...
“Có thể nào, cải tiến [Đột Kích] thành trạng thái có thể bật/tắt bất kỳ lúc nào? Nếu hụt thì có thể dừng kịp thời, giảm tiêu hao linh lực, và giữ lại lượng linh lực đã tích tụ quanh thân thể sau khi hủy chiêu, để khi dùng lại thì miễn quá trình ‘tích lực’?”
Ý tưởng thì hay.
Nhưng mà...
Cải tiến thế nào?
Bắt đầu từ đâu?
Tô Hạo vò đầu.
“Ngự linh sư kỳ cựu có kinh nghiệm phong phú, có khả năng cải tiến tuyệt chiêu, nhưng… mình chỉ là một tân binh thôi!”
Mới chỉ là tân binh mới ký khế ước với tinh linh được một tháng rưỡi!
Tô Hạo nhìn sang Tằm Bảo Bảo, thở dài một hơi.
Tằm ơi, sao ngươi không thể tự học cách cải tiến tuyệt chiêu chú!
Tằm Bảo Bảo đang ở phòng khách xem tivi với bố mẹ Tô, lắc lắc đầu, nghi hoặc nhìn về phía phòng ngủ một cái, rồi lại quay đầu chăm chú nhìn màn hình.
Trong phòng ngủ, Tô Hạo xoay xoay bút bi.
Vắt óc suy nghĩ một hồi lâu...
“Bốp!”
Đập bút xuống, Tô Hạo dứt khoát mở bảng hệ thống.
Bảng hệ mở ra.
Mục học tuyệt chiêu mở ra.
Cậu thấy được...
[Đột Kích] (đã mở khóa, nhấn để xem chi tiết >) → [Đột Kích] cải tiến ( cần 2 điểm giá trị trí tuệ để mở khóa)
Tô Hạo kiểm tra phương hướng cải tiến.
Quả nhiên,
Bảng hệ thống đúng là hiểu lòng ta.
“Tất cả mở khóa cho ta!”