Dưới ánh hoàng hôn, đoàn người đi khập khiễng, người thì bị thương, nhưng trong lòng tràn đầy niềm vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Chiếc trực thăng tựa như một con chim khổng lồ giữa đám mây trôi, mang theo gió xoáy đáp xuống giữa băng tuyết ngập trời.
Nhìn thấy trực thăng, Hồ Hách kích động đến khó mà kiềm chế, vứt bỏ nạng, trực tiếp quẳng bệnh nhân Ngô Minh Đào xuống đất, rồi chạy về phía trực thăng.
"Mẹ kiếp! Thằng Hồ mày đúng là đồ khốn!"
Bị quẳng xuống đột ngột, Ngô Minh Đào tức giận mắng một tiếng. Thằng râu quai nón này cũng quá vô tình, bệnh nhân cũng nói bỏ là bỏ.
Vô liêm sỉ!
Trịnh Thiên Phóng một lần nữa cõng Ngô Minh Đào lên, cười đi về phía trực thăng.
[Xong rồi, đội cứu hộ xuất hiện, không còn cơ hội kế thừa kiến hoa của Phương Thần nữa rồi.]
[Đúng vậy, lại bỏ lỡ một cơ hội tốt để kế thừa di sản, tiếc quá.]

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play