Gió thổi làm tán lá xanh lay động, xào xạc. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu sáng đồng tử màu hạt dẻ hơi co lại của Tống Phương. Lồng ngực anh phập phồng nhẹ đến mức không thể nhận ra.

Một người, một rắn đối mặt trên cành cây, tĩnh lặng như hai tảng đá dưới dòng nước.

Tống Phương nhìn con rắn độc màu nâu, liếc nhìn xung quanh, suy nghĩ chạy như điện.

Lùi lại? Phía sau là cuối cành, độ cao gần 10 mét không thể nhảy xuống an toàn được.

Chạy trốn? Khoảng cách chỉ chưa đến 1 mét, loài rắn là một trong những loài sinh vật có tốc độ tấn công nhanh nhất. Anh, người có chỉ số mẫn cảm chỉ có 8, sẽ không có cơ hội phản ứng!

“Hà! Hôm nay thật sự là xui xẻo đủ đường.” Đối diện với camera, Tống Phương tự giễu.

“Trời ơi, chủ kênh còn cười được à?”

“Chất lượng hình ảnh quá đỉnh! Nhìn rõ từng vảy trên thân rắn. Tôi sợ rắn mà cách màn hình còn phát điên lên đây!”

“Có ai biết đây là rắn gì không?”

“Không biết, nhưng đầu tam giác thế kia thì chắc chắn có độc!”

Không hẳn vậy. Tống Phương nhìn thấy bình luận cuối cùng, muốn phản bác, nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh giải thích nhiều, chỉ có thể nói những điều quan trọng.

“Đây là Đoản Vĩ Phúc, còn được gọi là Thảo Thượng Phi, Địa Biển xà. Cực độc, một khi bị cắn, một người trưởng thành có thể dễ dàng mất mạng.”

Thấy nhiều người không biết, Tống Phương nói nhỏ để phổ cập kiến thức: “Hơn nữa, con rắn này dài hơn nửa mét, tuyệt đối là một con nổi bật trong đồng loại, lượng độc phun ra gấp nhiều lần so với những con nhỏ.”

“Như vậy không phải càng nguy hiểm sao?”

“Càng nói càng sợ. Cả đời này không dám đào tổ chim nữa!”

Lượng người xem trong phòng trực tiếp càng ngày càng tăng. Khi mọi người đang bàn luận sôi nổi, hình ảnh đột nhiên chia làm hai khung, một khung là góc nhìn từ drone, một khung là góc nhìn thứ nhất.

Chọn khung hình nào cũng có thể phóng to toàn màn hình, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

“Ối giời, còn có cả góc nhìn thứ nhất nữa à?”

“Sao lại cảm giác mạnh hơn các thiết bị khác thế nhỉ? Xung quanh không hề bị biến dạng, thật sự giống như đang xem trực tiếp vậy!”

“Thiết bị ngoại vi này khủng quá!”

“Tống Thần thấy chúng ta chưa đủ sợ hãi à?”

Ngay cả Tống Phương cũng kinh ngạc, không ngờ thiết bị ngoại vi của hệ thống lại thông minh đến vậy, còn tự động mở thêm góc nhìn khác.

Vừa rồi quá căng thẳng nên anh không nhớ đến góc nhìn thứ nhất này. Nhưng hiện tại anh không có thời gian để suy nghĩ, việc đối phó với con Đoản Vĩ Phúc này mới là quan trọng.

“Nói nhiều như vậy không sao chứ? Có làm con rắn hoảng sợ không?”

“Đúng vậy, nguy hiểm lắm đấy!”

Có người bắt đầu lo lắng việc Tống Phương nói chuyện có thể kinh động Đoản Vĩ Phúc, khiến nó tấn công bất ngờ.

“Chuyện này thì không sao.” Tống Phương phủ nhận, “Cấu tạo tai của loài rắn rất đơn giản, chỉ có tai trong, không có tai ngoài và màng nhĩ, nên thính giác của chúng rất kém, gần như không cảm nhận được âm thanh truyền trong không khí.”

“Nhưng cũng vì thế, loài rắn cực kỳ nhạy cảm với chấn động. Điều này khiến tình cảnh của tôi trở nên khó xử, gần như không thể cử động.”

“Vậy làm sao bây giờ? Chỉ có thể chờ nó tự rời đi thôi sao?”

“Chỉ còn cách dựa vào vận may à?”

“Không đáng tin cậy chút nào! Chẳng phải là cầu sinh sao? Không có cách nào khác à?”

Người xem trong phòng trực tiếp càng nghe Tống Phương giải thích càng căng thẳng, bình luận cũng nhiều hơn hẳn.

“Mọi người đừng lo lắng, thời gian con người chớp mắt một cái đủ để con rắn tấn công bốn lần, mà tôi hiện tại đã ở trong phạm vi tấn công của nó rồi, nên lo lắng cũng vô ích.” Tống Phương an ủi người xem.

Nhưng rõ ràng anh mới là người gặp nguy hiểm, sao những người xem này lại có vẻ căng thẳng hơn cả anh?

Lứa người xem này không được rồi.

“Mọi người đừng sợ.” Tống Phương nhìn chằm chằm Đoản Vĩ Phúc, giọng điệu không nhanh không chậm, như thể người gặp rắn không phải là anh. “Trước đây có một giáo sư già đã dạy tôi một đạo lý mà tôi luôn tin tưởng: Khi đối mặt với dã thú, tuyệt đối đừng chạy trốn. Nó thực ra đang quan sát bạn, bạn vừa chạy là nó biết bạn nhát gan, sẽ đuổi theo cắn bạn.”

“Dã thú có thể ngửi thấy mùi sợ hãi của bạn, bạn càng sợ hãi, nó càng hưng phấn.”

Với góc nhìn thứ nhất, cùng với tiếng thở dốc nhẹ của Tống Phương, cảm giác nhập vai của người xem càng mạnh mẽ. Nhìn con Đoản Vĩ Phúc thè lưỡi, hô hấp của mọi người cũng trở nên dồn dập.

Rất nhiều người vẫn không ngừng hỏi trên bình luận làm sao bây giờ, rốt cuộc là nên chạy hay không?

“Không ổn! Nó lại gần rồi!”

Khi Tống Phương đang suy nghĩ cách phá giải tình thế, con Đoản Vĩ Phúc kia lại bắt đầu cuộn tròn quanh cành cây, ngẩng cái đầu tam giác lên, từ từ bơi về phía anh.

Khoảng cách lại rút ngắn thêm một bước!

Dưới góc nhìn thứ nhất, khán giả cảm thấy con Đoản Vĩ Phúc như đang bơi thẳng về phía mình. Kết hợp với cảm giác bị trói buộc trên cành cây, nhìn cái đầu rắn thè lưỡi, một luồng mùi tanh nồng như ập thẳng vào mặt.

“Mẹ ơi, không dám nhìn! Ô ô ô!”

“Tôi đã đái ra quần rồi!”

Thấy vậy, Tống Phương cảm thấy không thể ngồi chờ chết được nữa, vội vàng lên tiếng: “Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Rắn thường không chủ động tấn công con người, có thể nó chỉ tò mò về tôi. Lúc này tuyệt đối không được cử động lung tung, làm nó hoảng sợ là coi như xong.”

“Nhưng không né thì nó dính vào mặt bây giờ!”

Tống Phương hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi đã nói trước đó, rắn rất nhạy cảm với chấn động, nhưng những cử động nhỏ sẽ không kích thích nó. Khi không bị kích thích, rắn sẽ không tấn công. Hiện tại chúng ta cần làm là di chuyển từ từ để rời đi, đồng thời dùng những chấn động rất nhỏ để khiến nó do dự.”

Nói xong, anh khẽ hạ thấp người, hai chân nhẹ nhàng cọ xát, từ từ lùi về phía sau.

Cành cây này rất to và chắc chắn, nếu không chim cũng sẽ không làm tổ ở đây, vì thế những cử động này không tạo ra biên độ lớn.

Nhưng Tống Phương vẫn hơi lo sợ. Tập tính của rắn là một quy luật chung, nhưng trên thực tế luôn có sự khác biệt. Ai mà biết được con rắn này có phải là loại cực kỳ hung hăng hay không, hoặc là loại cực kỳ nhát gan, chỉ một chút hoảng sợ là dễ dàng tấn công.

Vì thế, mỗi khi di chuyển một chút, Tống Phương đều phải hít sâu để bình tĩnh lại.

Con Đoản Vĩ Phúc cảm nhận được chấn động nhỏ, cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào “nguồn nhiệt” khổng lồ trước mặt, “xì xì” thè lưỡi.

Là một loài rắn, Đoản Vĩ Phúc không có thân hình to lớn, thuộc loại ngắn và mập, nhưng cũng chính vì thế mà nó có sức bùng nổ và tốc độ tấn công vô song.

Khi tấn công, cái đầu tam giác của nó sẽ lao tới nhanh và sắc bén như một mũi tên, cắm phập vào con mồi.

“À...”

Di chuyển một lúc lâu, Tống Phương thở phào nhẹ nhõm, nhìn con Đoản Vĩ Phúc tạm thời không cử động, anh yên tâm hơn một chút.

Quả nhiên, chấn động nhỏ không làm nó hoảng sợ, ngược lại khiến nó do dự và lùi lại.

Khán giả cũng mừng thầm, thở phào nhẹ nhõm. Điều này đủ để chứng minh phương pháp của Tống Phương hiệu quả.

“666, đúng là Tống Thần!”

“Tuyệt vời ông mặt trời!”

Bình luận trong phòng trực tiếp ngay lập tức tràn ngập lời khen ngợi. Nhưng Tống Phương không hề mất cảnh giác, vì anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tấn công của Đoản Vĩ Phúc.

Hơn nữa, một vấn đề mới lại phát sinh. Anh đã lùi đến giới hạn độ dày của cành cây có thể chịu được trọng lượng của mình. Lùi nữa, biên độ đung đưa sẽ không chỉ tăng lên, mà cành cây có khả năng sẽ gãy.

Lúc anh leo lên là đi từ một cành cây bên trái sang, nhưng hiện tại anh đang ngồi vắt chân trên cành này nên không thể nhảy qua được. Mà cành cây gần nhất phía dưới lại cách đó gần 5 mét.

Tống Phương bóp bóp lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhìn cái đầu rắn hung tợn cách đó không xa, trong lòng đã có quyết định.

Sau đó, anh từ từ nâng chân trái lên, cẩn thận bước qua cành cây, từ tư thế vắt chân thành tư thế ngồi nghiêng.

Nhưng không ngờ, anh vừa cử động như vậy, con rắn độc vừa lùi lại kia lại tiếp tục tiến tới!

Tuy động tác chậm hơn một chút, nhưng khoảng cách lại một lần nữa rút ngắn!

Không khí lại trở nên căng thẳng!

Tống Phương nuốt nước bọt: “Không ổn, nó có thể đã cảm nhận được sự đe dọa, xem tôi là kẻ thù, nên mới nhìn chằm chằm vào tôi.”

“Việc này khó rồi. Hiện tại tôi cũng không biết còn có thể dọa nó được bao lâu nữa.”

Phòng trực tiếp ngay lập tức trở nên hỗn loạn, đủ loại lời khuyên bay lộn xộn.

Nhưng Tống Phương không có tâm trí, cũng không có thời gian để xem. Mỗi khi chậm trễ một chút, khoảng cách giữa anh và con rắn sẽ rút ngắn một phần, độ nguy hiểm cũng lớn hơn một chút!

Không được, cứ thế này nó chắc chắn sẽ cắn!

Tống Phương rất nhạy bén nhận thấy tần suất thè lưỡi của con Đoản Vĩ Phúc đang nhanh hơn. Đây là dấu hiệu cảnh báo, đồng thời cũng là lúc nó thu thập thông tin về kẻ thù, quyết định tấn công hay bỏ chạy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play