Khi thủy triều xuống, biển rộng để lại những bọt biển trắng xóa. 10 giờ tối, đối với thị trấn tương đối truyền thống này, khu vực gần bờ biển đã vắng bóng người, càng đừng nói là khu đá lộn xộn xa bờ cát.
Tần Phương đứng trên vách đá sừng sững, từ vị trí của anh nhìn xuống, mặt biển xám đen phập phồng, hàng ngàn tấn nước biển từ từ dâng lên rồi lại dần dần hạ xuống, như thể có một con hải thú đáng sợ đang khuấy động sóng gió dưới nước. Những con sóng cao vài mét vỗ mạnh vào vách đá dưới chân, ánh đèn hải đăng xa xa đơn điệu lướt qua mặt biển.
Dưới sự giúp đỡ của Mạn Địch và Khắc Khoa, Tần Phương cố sức mặc đồ lặn, mang chân vịt, sau đó vòng xuống từ dưới vách đá để vào vùng nước nông. Lần này, Tần Phương và Mạn Địch phụ trách lắp đặt camera dưới nước, còn Khắc Khoa ở trên bờ canh gác và cảnh giới.
Mạn Địch mang kính bảo hộ, nói đùa: "Tôi còn tưởng anh muốn nhảy thẳng từ trên xuống cơ, giống như nhân vật chính trong phim ấy, nhảy từ vách đá xuống biển, tìm đường sống trong chỗ chết."
"Cậu dường như có hiểu lầm gì đó về tôi." Tần Phương cắn van thở, trợn mắt. Không phải đang phát sóng trực tiếp, tình huống cũng không nguy cấp, một là không cần theo đuổi cảm giác hình ảnh, hai là không cần thiết, đồ ngốc mới mạo hiểm nhảy xuống biển, xuống biển bình thường không phải thơm hơn sao?
"Xin lỗi, anh cho tôi cảm giác luôn là như vậy, như là... à, cái kiểu phim anh hùng cá nhân ấy?"
"Có thời gian nói mấy cái này, không bằng giữ sức xuống nước. Chúng ta chỉ có hai bình oxy, cậu lại không phải người Ba Giao." Tần Phương không nói nhiều nữa, thả người lao mình vào biển rộng. Để tiện mang theo vật tư, hai người không mang nhiều bình oxy, chỉ có hai bình cho mỗi người, điều này đòi hỏi họ phải tác chiến nhanh chóng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT