Diêu Tuấn bê cái chậu nhựa, nhìn đống thức ăn nhão nhoét bên trong, chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, không còn muốn ăn nữa.
Tất Phương cầm thìa nếm thử một ngụm, hương vị nhạt nhẽo. Hơn nữa, vì vấn đề điểm sôi, mặc dù đã nấu rất lâu, nhưng mì vẫn hơi cứng, kết hợp với rau củ nát bươm, có cảm giác như mì gói nấu chưa chín kỹ, lại pha lẫn với kẹo bông gòn ăn vào, quả thực rất khó nuốt.
• "Sao nhìn giống cơm heo vậy (đầu chó)?"
• "Ái chà, không thể ăn đồ ngon hơn sao?"
• "Ăn gà tuyết nướng đi !"
• "Nói gà không nói vịt, văn minh bạn và tôi"
Balan cũng bê chậu cơm ngồi xuống một bên. Sau một ngày vất vả, anh ta không chú ý nhiều như vậy, bê chậu cơm lên hì hụp ăn hết hơn nửa, xong việc nói: "Cứ hai ngày một lần, người Nepal sẽ mang bánh mì và rau củ tươi lên đây, đều do công ty chúng tôi phái đưa, đảm bảo sức khỏe và dinh dưỡng, hơn nữa đều miễn phí. Nhưng cũng sẽ có người bán một số đồ ăn, nhưng tin tôi đi, mấy thứ đó cũng không ngon hơn là bao, mà lại đắt hơn nhiều."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT