Buổi tối, Tống Phương và Matthew lặng lẽ ngồi trong chiếc xe việt dã đã tắt máy, nhìn tòa nhà đen sừng sững từ xa.
“Từ bây giờ đến sáng mai, chúng ta có khoảng tám giờ để hành động, đủ thời gian để đi tới xưởng đóng tàu và quay về,” Tống Phương rút chìa khóa xe, ăn nốt miếng bánh quy cuối cùng. “Không có ánh đèn đêm, con người rất dễ mệt mỏi khi trời tối, đây là thời cơ tốt nhất để hành động. Nếu quá muộn, rất có thể sẽ kéo dài sang ngày hôm sau, gây ra nhiều rắc rối không cần thiết. Một khi hai bên chạm trán, lực cản sẽ tăng vọt.”
Matthew cảm thấy tim đập thình thịch khi nghĩ đến việc mình sắp đột nhập vào tổng bộ của bọn cướp vào ban đêm để giải cứu những người sống sót bị bắt cóc. Cảm giác ấy giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lao vút lên đỉnh rồi bất ngờ rơi xuống, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến adrenaline tiết ra, làm anh ta rùng mình từ da đầu đến ngón chân.
Tống Phương tháo lắp khẩu súng lục, rồi ráp lại hoàn chỉnh: “Tôi hỏi anh lần cuối, anh có chắc muốn đi cùng tôi không? Anh có thể ở bên ngoài tiếp ứng tôi, chờ tôi đưa người ra.”
“Chắc chắn!” Matthew kiên định đáp.
Đương nhiên anh ta không thể ở lại đây, việc tiếp ứng hoàn toàn là tự lừa dối bản thân. Anh ta đã nói sẽ không để Tống Phương mạo hiểm một mình, nếu không sau này về sao có thể đối mặt với đồng nghiệp? Người khác sẽ chỉ biết hôm đó Tống Phương đã xông vào tổng bộ bọn cướp, phá hủy nó và cứu hàng chục, hàng trăm người vô tội... Còn anh ta? Anh ta sẽ đứng cách xa hơn 3 km, phất cờ cổ vũ cho Tống Phương sao?
Anh ta tự thấy mình không thể chịu nổi sự hổ thẹn đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play