Lục Tranh hồi tưởng một chút, nhớ ra bộ quần áo này là hắn mua trên Tinh Võng, chỉ thử mặc một lần, phát hiện phần đũng quần hơi chật, hắn lại lười đổi trả, liền cất đi không mặc nữa.
Lục Tranh theo bản năng muốn nhìn xuống phía dưới eo bụng của chàng thanh niên, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, dời tầm mắt đi.
Hắn mặc chật, nhưng S001 mặc… dường như vừa vặn.
Chàng thanh niên dường như không hề cảm nhận được ánh mắt của hắn, Lục Tranh nhịn không được lại nhìn đối phương một cái, ánh mắt quét qua phần cổ còn lộ ra một đoạn dấu vết chưa biến mất, tai hắn lại nóng bừng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cậu… thật sự không nhớ rõ chuyện vừa xảy ra sao?”
“Không nhớ rõ, thiếu gia.” Chàng thanh niên ôn tồn nói, “Ở trạng thái thiển miên, tôi không có ký ức. Nhưng hệ thống sẽ ghi lại một phần lời nói và hành động trong trạng thái thiển miên, cho nên tôi biết mình đã mộng du, không cẩn thận làm bẩn quần áo của ngài, còn vào phòng ngủ phụ của ngài thay một bộ mới.”
Cậu có chút ngượng ngùng mím môi, kéo kéo quần áo trên người nói: “Thiếu gia, bộ quần áo này —”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play