Tà linh đại nhân đã đích thân chỉ định muốn một bộ bàn ghế, Hắc Tam tất nhiên sẽ không tùy tiện chọn bừa lấy một bộ chắp vá.
Tống Huyền bị Hắc Tam dẫn đến kho chứa, thấy tiểu quỷ đội mũ đen lục lọi tìm kiếm trong đống đồ cũ một lúc lâu, cuối cùng lôi ra được một bộ bàn ghế hoa văn thủ công tinh xảo, kiểu dáng cũng chỉ kém hơn bộ mà tà linh đại nhân đang dùng một chút xíu.
Vừa nhìn đã biết là đồ cao cấp, Tống Huyền âm thầm nghĩ.
Bộ bàn ghế này vì đã lâu không ai dùng tới nên phủ một lớp bụi dày. Hắc Tam vận dụng quỷ khí phẩy sạch bụi, lúc này mới hài lòng gật đầu, rồi hất cằm với Tống Huyền: “Xong rồi đấy, chính là bộ này, đem dọn đến cho Đại nhân.”
Tống Huyền bước vòng qua Hắc Tam, chỉ tay vào cái ghế dựa rồi nói: “Mỗi người một món.”
Hắn dứt lời liền bê lấy cái ghế rời đi, để lại cho tiểu quỷ chỉ còn lại chiếc bàn nặng nề.
Được gần gũi trước mặt Tà linh Đại nhân, tranh thủ một chút cảm giác tồn tại là cơ hội cầu còn không được. Hắc Tam dĩ nhiên không muốn bỏ qua, cho nên Hắn chẳng những không từ chối, mà còn lập tức vận dụng quỷ khí, vác bàn lên vai, thở hổn hển đuổi theo Tống Huyền đi trước.
Cùng lúc đó, Giang Đường cũng vừa tiếp nhận một phần tư liệu do 233 chuyển đến, tư liệu có liên quan đến ‘tà linh Giang Đường’.
Trước giờ, Giang Đường vẫn luôn cho rằng cái gọi là ‘tà linh Giang Đường’ kia chính là kẻ được Tống gia cung phụng suốt trăm năm, lại còn từng giúp Tống gia quật khởi — một vị tà linh danh chấn một phương.
—— nhưng thực chất lại không phải vậy.
Tà linh mà Tống gia cung phụng vốn là một người khác, "tà linh Giang Đường" hiện tại chỉ là kẻ đã xử lý tà linh kia rồi thay thế vị trí, giả mạo hắn mà thôi.
Không ai phát hiện việc tà linh bị đổi chủ, bởi từ xưa Tống gia vốn ít khi tiếp xúc trực tiếp với tà linh, thành ra bọn họ không biết đối tượng cung phụng đã bị thay thế. Hơn nữa, tà linh vẫn luôn che giấu chân dung thực sự, đám tiểu quỷ hầu hạ trong điện cũng không hề phát hiện chút nào khác thường.
Về phần lý do vì sao "tà linh Giang Đường" làm vậy, là bởi giữa hắn và Tống gia tồn tại mối thù sâu nặng. Đáng tiếc là, tuy "tà linh Giang Đường" có thể xử lý được tà linh gốc của Tống gia, lại bị kẻ đó trước lúc tiêu tán âm thầm đánh một đòn, không bao lâu sau cũng đi đến bước cùng chung kết cục.
Giang Đường chính là vào thời điểm đó xuyên đến, tiếp nhận thân thể "tà linh Giang Đường".
Mối ân oán giữa "tà linh Giang Đường" và Tống gia, nếu nói ngắn gọn chỉ có thể dùng một từ để hình dung – "nông phu và rắn".
Sau khi xem xong phần tư liệu này, Giang Đường chỉ muốn thốt lên rằng, Tống gia thật sự là tội ác tày trời, chết cũng chưa hết tội.
"Ký chủ, đây là toàn bộ tư liệu về nhiệm vụ lần này." 233 hỏi với vẻ mong đợi, "Ngươi có ý định cứu vớt gì không?"
Giang Đường không trả lời, cậu day day mi tâm, tựa như một lần tiếp nhận quá nhiều tin tức khiến đầu có chút đau, lại giống như đang trầm ngâm điều gì.
Không bao lâu sau, bên ngoài cửa điện truyền đến động tĩnh từ Tống Huyền và tiểu quỷ.
Một người một quỷ khiêng bàn ghế vào điện, Hắc Tam nhiệt tình hỏi: "Đại nhân, có cần tiểu nhân giúp ngài thay bàn ghế mới không?"
Huyền y tà linh chỉ tay sang bên cạnh: "Đặt ở chỗ này."
Không thể dâng lên lòng trung thành như mong đợi, Hắc Tam hơi thất vọng, đặt chiếc bàn nặng nề gần án thư của Giang Đường rồi rũ đầu lui khỏi đại điện.
Muốn thay bàn ghế mới, mà bàn ghế cũ lại không bị đổi đi... Vậy chẳng lẽ bàn ghế mới này là chuẩn bị cho người khác?
Chẳng lẽ là cho tế phẩm? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Hắc Tam lập tức lắc đầu phủ định.
Tà linh đại nhân còn chưa vừa lòng với tế phẩm mới, càng không thể chuẩn bị bàn ghế gì cho hắn, chắc chắn bàn ghế mới có công dụng khác, không thể tự tiện suy đoán ý của đại nhân.
Ai ngờ, bộ bàn ghế đó thật sự là chuẩn bị cho tế phẩm mới.
Khi nghe Giang Đường nói vậy, phản ứng đầu tiên của Tống Huyền là kinh ngạc: "…… Gì cơ?"
"Thế nào? Là ta nói chưa đủ rõ ràng sao?" Huyền y tà linh buông cây bút lông mềm trong tay xuống, gương mặt phủ sương mờ nhìn về phía Hắn, "Hay là ngươi không hiểu lời ta nói?"
Tống Huyền đương nhiên hiểu lời, chỉ là không thể tin được tai mình vừa nghe thấy gì.
Thấy Tống Huyền đứng yên không nhúc nhích, Giang Đường khẽ động ngón tay, từ giá sách bên trái bay ra một quyển sách, vững vàng rơi xuống mặt bàn vừa được chuyển đến.
"Trước khi hừng đông phải đọc xong quyển này, sau đó viết cho ta một bài cảm nhận không dưới một ngàn chữ."
Tà linh giơ tay, một luồng quỷ khí phẩy qua mặt bàn, lập tức hiện ra giấy bút do quỷ khí hóa thành.
Tống Huyền nhìn chằm chằm vào sách và giấy bút hồi lâu, Hắn rất muốn hỏi vị tà linh này: Ngài đang nói đùa sao?
Nhưng rõ ràng, vị tà linh có cách suy nghĩ khác thường này không hề đùa, cậu lười biếng thay đổi tư thế ngồi, ánh mắt xuyên qua sương mù nhìn thẳng thiếu niên: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta nhắc lại lần thứ ba?"
Cuối cùng Tống Huyền cũng động, sau khi ngồi xuống liền cầm lấy quyển sách trên bàn xem qua bìa.
Điều khiến Hắn ngạc nhiên là, đây lại là một quyển sách nhập môn về tu luyện và sử dụng quỷ khí, chứ không phải thứ gì như 《Quy tắc ứng xử trong Quỷ giới》, 《Kỹ thuật hầu hạ tà linh》, hay 《Làm sao để trở thành một tế phẩm đủ tư cách》, 《Tự tu dưỡng cho tế phẩm》 vân vân.
—— Vị tà linh này, rốt cuộc đang tính toán điều gì?
Tống Huyền không đoán ra được ý đồ của cậu, chỉ đành vừa thầm cảnh giác, vừa thuận theo ý cậu mà làm.
Hắn lén nhìn về phía tà linh, bóng dáng đang tĩnh tọa phía sau án thư vẫn không nhúc nhích, tóc dài buông nhẹ bên vai, đang cúi đầu xử lý đống văn kiện.
Nếu nơi đây không phải Quỷ giới, nếu người kia không phải tà linh đã giúp Tống gia hại người vô số, thì khung cảnh hiện tại thật sự có một loại yên bình của năm tháng tĩnh lặng.
Tống Huyền thu hồi ánh mắt, lòng rối như tơ vò.
Tống gia lựa chọn Hắn làm tế phẩm cho tà linh, bởi vì Hắn là thể chất quỷ linh. Quỷ linh thể trời sinh mang theo thiên phú huyền thuật mạnh mẽ khiến người khác thèm muốn, Tống gia lo Hắn trưởng thành quá nhanh nên đã phong tỏa phần lớn mạch lạc trong thân thể.
Giới huyền học ai cũng biết quỷ linh thể có thiên tư hơn người, nhưng rất ít ai biết, người có quỷ linh thể còn có một công dụng khác ——
Làm đồ bổ.
Trên đời tất cả những vật dơ bẩn, thân thể quỷ linh chính là món đồ bổ thượng hạng.
Bất kể là đem quỷ linh thể làm thức ăn, hay sử dụng như "lô đỉnh" trong tiểu thuyết tu tiên, đều mang lại lợi ích lớn cho tà linh.
Trước khi bị đưa đi làm tế phẩm, Tống Huyền từng được dưỡng phụ Tống Thanh Châu nhiều lần dặn dò rằng, dù tà linh muốn Hắn làm gì, dù là hầu hạ trên giường, Hắn tuyệt đối không được từ chối.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi nghe hai chữ "hầu hạ", Tống Huyền lập tức hiểu theo hướng lệch lạc.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, vị tà linh này dường như không có ý định coi Hắn là đồ bổ.
Là vì không hứng thú với thể chất quỷ linh?
Không thể nào.
Trên đời không có thứ dơ bẩn nào có thể kháng cự lại sức hấp dẫn từ thân thể quỷ linh.
Tống Huyền khẽ siết tay, khóe mắt lại không kìm được liếc về phía án thư.
Nếu không phải không có hứng thú, vậy thì... có lẽ vị tà linh này vẫn chưa phát hiện Hắn là quỷ linh thể?
Tống Huyền không rõ nên cảm thấy nhẹ nhõm hay lo lắng.
Chưa phát hiện thì hiện tại còn tạm thời an toàn, nhưng sự an toàn này vô cùng mong manh, chỉ cần tà linh nhận ra thể chất của Hắn ——
Tống Huyền thu lại ánh nhìn, lòng hơi trầm xuống.
"Khoảng cách đến hừng đông còn hơn hai canh giờ." Giang Đường nhàn nhạt mở miệng, "Ngươi còn chưa đầy năm canh giờ, mà hiện tại ngươi……" Cậu dừng một chút, khẽ nhếch môi cười, "Chẳng lẽ ngay cả mở sách cũng không biết làm sao?"
Năm canh giờ, vừa để đọc xong một quyển sách, vừa viết một bài cảm tưởng dài ngàn chữ.
Dù quyển sách này không quá dày, nhưng với Tống Huyền – lần đầu tiếp xúc tri thức về quỷ khí – thì dù là kiến thức nhập môn, cũng thấy khó hiểu và trúc trắc.
Chỉ có năm canh giờ, tà linh cũng không nói nếu không hoàn thành sẽ thế nào, nhưng Tống Huyền thật sự không muốn thử nghiệm.
Vì vậy Hắn dẹp bỏ suy nghĩ, mở quyển sách trong tay ra.
Án thư đặt cách xa giá sách, ánh sáng từ những viên oánh thạch gắn trên kệ không thể chiếu đến được vị trí ấy. Tống Huyền có thể nhìn thấy chữ viết trên sách, nhưng cũng phải cố gắng lắm mới thấy rõ.
Hắn chợt nhớ ra, lúc trước tà linh từng bảo giữ lại một viên oánh thạch bên người. Khi khiêng bàn ghế, Hắn đã tiện tay bỏ viên đó vào trong túi.
Tống Huyền lấy viên oánh thạch ra đặt lên mặt bàn. Lập tức, ánh sáng dịu dàng bao phủ bàn sách vốn âm u, vừa đủ để đọc, sáng mà không chói, dịu mà không mờ.
Tống Huyền thoáng sững người.
Chẳng lẽ... những viên oánh thạch này thật sự là chuẩn bị riêng cho Hắn?
Tống Huyền cắn nhẹ đầu lưỡi, cơn đau nhỏ kéo hắn về với thực tại. Hắn không nghĩ thêm nữa, cố gắng dồn sự tập trung trở lại quyển sách trên tay.
Trong đại điện rộng lớn trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng lật sách và tiếng bút lướt nhẹ trên mặt giấy vang lên khe khẽ.
233 vẫn chưa hiểu được dụng ý của Giang Đường, nhỏ giọng hỏi dò: 【Ký chủ, ngươi là định phát triển theo hướng thân tình, hay là hữu nghị?】
Về phần sổ tay hệ thống mãnh liệt đề cử tuyến tình cảm, 233 thậm chí còn chưa từng nghĩ đến. Tình yêu giữa một tà linh và thiếu niên nhân loại — càng nghĩ càng thấy không ổn. Huống hồ nhìn bề ngoài, ký chủ cũng chẳng có vẻ gì định đi theo hướng tình ái cả.
Nhưng dù là hữu nghị hay thân tình, cũng đều không giống như vậy.
Giang Đường chỉ đáp: 【Đều không phải.】
Tống Huyền bị mắc kẹt bởi khúc mắc liên quan đến Tống gia. Mối hận thù sâu nặng như thế không phải thứ có thể được hóa giải bằng tình yêu hay hữu nghị. Cởi chuông phải do người buộc chuông tháo, nếu không giải quyết được chuyện của Tống gia, khúc mắc trong lòng Tống Huyền chắc chắn sẽ không thể được khai thông.
Với Tống Huyền hiện tại, Tống gia chẳng khác gì một con quái vật khổng lồ, Hắn chỉ đơn độc một mình, tuyệt đối không thể lay chuyển được. Thậm chí, chỉ cần Hắn dám động vào, có thể chính mình cũng bị nghiền nát ngay lập tức.
Nhưng nếu có người dẫn đường, kết cục rất có thể sẽ khác biệt.
Điều Giang Đường muốn làm, chính là trở thành người đó. Nếu nhất định phải gọi tên con đường này, có lẽ là "tâm linh đạo sư".
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Năm canh giờ rồi cũng hết, Giang Đường buông công văn trong tay, nhìn về phía thiếu niên đang viết như bay.
Một ngàn chữ cảm tưởng, Tống Huyền đã viết gần xong. Giang Đường không lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ quan sát.
Thêm nửa canh giờ nữa trôi qua, cuối cùng Tống Huyền cũng buông bút. Không kịp đọc lại, thì đã bị một luồng quỷ khí cuốn mất trang giấy.
Bài cảm tưởng liền xuất hiện trong tay Huyền y tà linh.
Chữ viết của thiếu niên nét nào cũng sắc sảo rõ ràng, dù là viết nhanh cũng chẳng lộn xộn chút nào, trái lại còn rất ngăn nắp trật tự.
Có thể thấy, Tống Huyền không chỉ đọc hết quyển sách, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn ngủi năm canh giờ, đã có được sự lĩnh hội riêng đối với việc sử dụng quỷ khí.
Thiên tư này, quả thật không tầm thường.
Giang Đường dựa vào lưng ghế, cẩn thận xem từng câu từng chữ trong bài cảm tưởng. Nhìn cậu trầm ngâm đọc, Tống Huyền lại cảm thấy có chút khẩn trương một cách khó hiểu.
Khẩn trương? Vì điều gì? Vì bị đánh giá? Vì ánh mắt kia?
Ngay khi đang mải suy nghĩ, Giang Đường buông trang giấy xuống, chậm rãi mở miệng: “Cảm tưởng viết rất khá, tiếc là chậm mất nửa canh giờ.”
Tà linh đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Tống Huyền.
Thiếu niên cao hơn cậu một cái đầu, Giang Đường phải hơi ngẩng lên mới có thể nhìn thẳng, nhưng khí thế quanh thân vẫn khiến đối phương cảm thấy áp lực đè nặng như núi.
“Ta là người rất coi trọng thời gian, quá hạn, thì phải nhận trừng phạt.” Tà linh hạ giọng, nhẹ nhàng cất tiếng, “Ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?”
Tống Huyền nín thở, những ngón tay đặt bên người không tự chủ được mà siết nhẹ.
Trừng phạt?
Tống Huyền không cho rằng đó chỉ đơn giản là “trừng phạt”.
Có thể Giang Đường không phải không phát hiện ra thể chất của Hắn, mà là cố tình vờ như chưa biết, khiến Hắn thả lỏng cảnh giác. Những gì trước đó cậu làm, chẳng qua là trò đùa, là dạo đầu trước khi “ra tay”.
Cái gọi là “trừng phạt”, chẳng lẽ chính là... tà linh đã chơi đủ rồi, không muốn tiếp tục vờ vịt nữa?
Tống Huyền trầm lòng xuống, tự nhủ: Đến thì cũng đã đến rồi, Hắn trốn cũng không được.
Giang Đường dường như rất hài lòng khi quan sát vẻ mặt biến hóa đầy lo lắng ấy, sau cùng lại ngồi trở về ghế, thong thả ung dung nói: “Xét ngươi phạm lần đầu, nên lần này trừng phạt ——”
Tà linh tạm ngừng, tựa như đang cân nhắc, rồi sau một lúc mới hơi nâng cằm, chỉ tay về hai bên kệ sách: “Kệ sách đã lâu không được lau dọn.”
Tống Huyền ngẩn người.
Đây là... ý bảo Hắn đi lau kệ sách?
Trong điện, các giá sách đều rất cao, thư tịch cũng dày đặc không đếm xuể. Muốn lau dọn sạch sẽ từng kệ, thật không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng so với điều Tống Huyền tưởng tượng, trừng phạt này quả thật nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là... ngoài dự liệu.
“Nơi này không có công cụ dọn dẹp của nhân loại.” Giang Đường nói, “Ngươi chỉ có thể dùng quỷ khí.”
Tống Huyền hơi chau mày: “Ta không biết dùng.”
“Ngươi vừa mới chẳng phải học rồi sao?” Giang Đường khẽ điểm ngón tay vào bài cảm tưởng trên bàn, “Lý giải của ngươi còn khá ổn.”
Cảm tưởng viết thật sự không tệ. Tống Huyền đã hiểu phần nào về cách vận dụng quỷ khí, lý thuyết đã có, thiếu chỉ là thực hành.
Nhưng khi nghe lời ấy, Tống Huyền lại trầm mặc.
Hắn có thiên tư tốt thật, học lý thuyết cũng không khó, nhưng khó ở chỗ — mạch lạc của Hắn đã bị Tống gia phong ấn từ lâu.
Mạch lạc bị khóa, Hắn không thể sử dụng bất kỳ loại lực lượng nào.
Giang Đường thấy rõ vẻ lúng túng ấy, cậu ngồi dựa vào lưng ghế, khẽ nghiêng người về phía trước: “Duỗi tay ra.”
Thiếu niên đứng trước án thư, không động đậy.
Ngữ khí Giang Đường dần mất kiên nhẫn: “Đừng bắt ta phải nhắc lại lần nữa.”
Tống Huyền không biết cậu muốn làm gì, do dự một lúc, cuối cùng cũng nâng tay phải lên. Cánh tay siết chặt cơ bắp, như thể chỉ cần Giang Đường có hành động nào bất thường, Hắn sẽ lập tức rút lui.
Nhưng tà linh phía sau án thư chỉ nhẹ nhàng nâng cánh tay, hai ngón tay khép lại đặt vào lòng bàn tay Hắn.
Một luồng quỷ khí mảnh như tơ mảnh từ đầu ngón tay tà linh tràn ra, len lỏi theo lòng bàn tay chui vào trong cơ thể Tống Huyền.
Quỷ khí nhập thể, cảm giác đó thật sự không dễ chịu. Tống Huyền theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng cổ tay đã bị Giang Đường giữ chặt: “Đừng nhúc nhích.”