Nghe Tống Viễn Lâm hỏi chuyện, Tống Thủy Lâm khẽ nhíu mày, không chắc chắn lắm đáp: “Chắc là vẫn được.”
Tống Viễn Lâm yêu cầu Tống Thủy Lâm miêu tả chi tiết tình hình vừa rồi, khi nghe Tống Thủy Lâm nói rằng tà linh không những không ngại hắn ồn ào, ngược lại thỉnh thoảng còn đáp lại, hắn ta tức khắc lộ vẻ vui mừng.
“Ổn rồi, đại nhân từ trước đến nay hỉ nộ ra mặt, nếu thật sự không thích cậu, chắc chắn sẽ không dung túng cậu như vậy đâu.” Tống Viễn Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tống Thủy Lâm cũng hiện lên một tia vui sướng.
Đối với phần lớn người Tống gia mà nói, có thể đạt được sự yêu thích thậm chí là sủng ái của đại nhân tà linh, quả thực chính là chuyện tốt trời cho.
Tống Thủy Lâm chỉ là một nhánh phụ của Tống gia, chưa bao giờ được hưởng thụ phúc lợi và đãi ngộ của dòng chính Tống gia.
Khi Tống Viễn Lâm tìm đến hắn ta đã từng nói, nếu lần này hắn ta thể hiện tốt, có thể được đại nhân tà linh coi trọng, từ nay về sau đừng nói là phúc lợi và đãi ngộ của dòng chính, ngay cả gia chủ Tống gia là Tống Sơn cũng không dám tùy tiện chậm trễ hắn ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT