Làm đạo diễn, Bạch Thăng hoàn toàn không để tâm chuyện Hứa Tri Tri bị dẫn đi. Hắn say mê ngắm nhìn những tấm ảnh chụp, cứ như đang thưởng thức một món trân bảo tuyệt thế.

Trong giới, tìm một nữ diễn viên không khó, tìm người có thể đóng phản diện cũng không khó, khó ở chỗ là kiếm được một người diễn phản diện mà kỹ năng lại cực kỳ đỉnh cao.

Bởi vì bất kể diễn kiểu vai nữ phản diện nào, lượng gạch đá mà họ nhận được đều gấp bội so với vai nam phản diện. Chính vì thế mà nhiều nữ diễn viên căn bản không dám bung hết sức.

Diễn tốt sẽ bị chửi, diễn dở lại càng bị chửi.

Đây là dạng nhân vật “làm nhiều mà chẳng ai nhớ ơn”. Người trước hắn vất vả lắm mới tìm được, còn Hứa Tri Tri thì gần như là kỳ tích.

Vì thế đến khi bị người khác nhắc là Hứa Tri Tri đã bị Tần Túc dẫn đi, Bạch Thăng hốt hoảng lăn xả đi tìm ngay, sợ cô gái đáng yêu của mình bị người ta "lừa mất".

“Thật mà! Tôi chỉ đang diễn kịch thôi, tôi không có giết ai cả!” Hứa Tri Tri giơ tay đầu hàng, lập tức nhấn mạnh lại lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc pha chút bất lực.

Cô chỉ mải mê với việc diễn cho giống, nào ngờ lại bị dân chuyên nghiệp theo dõi sát như vậy.

Cũng chính khi bị kéo đến chỗ vắng vẻ này, cô mới biết người đàn ông vừa rồi là đội trưởng đội hình sự thành phố Giang, và cũng nhờ đó hiểu được tại sao đối phương có thể cung cấp nhiều tư liệu, ảnh chụp chân thực như thế.

Cô còn mơ hồ cảm thấy những thứ kia không phải đưa vì nể mặt Bạch đạo, mà là đang âm thầm thử cô?

Bởi vì diễn quá giống nên bị nghi ngờ là nghi phạm sao? Như vậy có hơi quá đáng rồi đấy?

Tần Túc vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, không nói tin hay không tin, mà chỉ nhẹ giọng nói:
“Vừa rồi là tôi quá kích động. Tôi sẽ công khai xin lỗi và khôi phục danh dự cho cô. Còn chuyện cô có vô tội hay không, tôi sẽ tự mình điều tra. Nhưng tôi muốn biết một vài điều, mong cô trả lời thật lòng.”

Tin hay không tin đều không quan trọng, hắn không cho phép mình chủ quan phán đoán bất cứ điều gì. Mọi nghi ngờ đều cần chứng cứ xác thực. Chuyện vừa rồi, đúng là hắn đã mất kiểm soát.

Hắn từng thấy quá nhiều tội phạm máu lạnh, có chứng cứ rành rành, vậy mà ra tòa vẫn khóc lóc kêu oan, diễn như thể bản thân là người hiền lành chẳng nỡ dẫm chết con kiến. Cho dù bằng chứng chất thành núi, bọn chúng vẫn cố cãi cùn.

Vì vậy, bất kể đối phương nói gì, hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng. Mục tiêu duy nhất: tìm ra sự thật.

“Muốn hỏi gì?” Hứa Tri Tri hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi lại.

Cô luôn có thiện cảm với những người làm trong hệ thống chính phủ. Kiếp trước của cô có lẽ chẳng thể bước ra khỏi núi lớn nếu không nhờ những người như họ.

Cô sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, sống trong căn nhà mái ngói gỗ mục. Cha là một kẻ vũ phu, hễ chuyện gì không vừa ý là đánh mẹ cô tới đầu rách máu chảy. Lúc thua bạc thì càng kinh khủng đánh gãy cả chân cũng không ngạc nhiên.

Khi đó, cô chỉ vừa học xong sơ trung. Dù thi đậu với thành tích đứng thứ ba toàn huyện, cũng suýt bị buộc nghỉ học.

Là thầy giáo và cán bộ xã giúp cô tìm mạnh thường quân để được học lên cấp ba, rồi thi đại học, từng bước bước ra khỏi cái xó ấy.

Nếu không nhờ họ, đời cô có lẽ chỉ quanh quẩn trong núi, chứ đừng nói đến chuyện đậu được đại học tốt.

Cũng vì vậy mà khi nhắc tới cái chết của bản thân, điều khiến cô tiếc nhất chỉ là không thể hoàn thành kỳ vọng của mọi người — còn lại, không còn gì hối tiếc.

Tần Túc trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi hỏi:
“Tôi muốn biết cô đã khắc họa nhân vật đó như thế nào. Tôi cảm giác cô hiểu rất rõ ‘hắn’.”

Hắn nghĩ, có lẽ từ góc độ tâm lý của tên biến thái đó, cô sẽ giúp được việc.

Hứa Tri Tri im lặng. Cô có thể nói là mình tận mắt chứng kiến mọi thứ không?

Hai người họ đang đứng ngoài góc phòng hóa trang, Bạch Thăng cũng tình cờ nghe được câu hỏi ấy.

Trong lòng hắn khẽ thở dài một tiếng. Tần Túc đang túm lấy bất kỳ hy vọng mong manh nào có thể giúp được.

Năm đó, nhờ chú hắn giấu kỹ nên mới thoát chết. Nhưng chính mắt chứng kiến chú bị giết thảm. Cha hắn vì vụ án mà tinh thần sa sút, tới lúc về hưu vẫn mang nặng oán niệm.

Hắn muốn an ủi linh hồn người đã khuất, cũng muốn gỡ bỏ nỗi oán hận trong lòng cha.

Mười sáu năm truy tung, vẫn chưa tìm được hung thủ, giờ hỏi Hứa Tri Tri chẳng khác nào đang cầu một phép màu.

Hay nói cách khác là túm lấy một chiếc phao cứu sinh.

“Về phần lý giải nhân vật, tôi dùng hình thức đắm chìm nhập vai để tưởng tượng. ‘Hắn’ là người cực kỳ tự luyến, ngoài đời cư xử thành thật, cuộc đời nhìn bề ngoài rất trôi chảy.”
Hứa Tri Tri chậm rãi thuật lại những gì cô thấy trong hệ thống bắt chước, cùng với những suy luận, phỏng đoán của mình.

Cô không sợ bị tra. Kiếp trước lẫn kiếp này đều sống đường hoàng, không sợ ai điều tra cả.

Tần Túc nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn bật ghi âm. Hứa Tri Tri nhắc tới rất nhiều chi tiết chưa từng được bọn họ suy luận đến. Tỉ như chi tiết hung thủ có thể vẫn còn ở hiện trường sau khi gây án, đây là manh mối vô cùng trọng yếu.

Thậm chí, cô dường như cũng hiểu được tâm lý, hành vi và logic của hung thủ ở một mức độ nhất định.

Tần Túc hỏi tiếp:
“Vậy cô nghĩ hắn là nam hay nữ?”

Đây là một điểm gây tranh cãi suốt nhiều năm. Không chỉ vì kiểu tóc, mà còn do hình thể và dấu vết hiện trường.

“Hắn hẳn là nam giới, thân hình thiên về dáng nhỏ, cao khoảng 1m7, thân thể được rèn luyện, có thể từng làm nhiều nghề nghiệp tay chân nặng. Hắn thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, nhất là tình thương của mẹ, dẫn đến hình thành tính cách phản xã hội. Ngoài mặt có vẻ sống trong gia đình êm ấm, luôn học hỏi tri thức, khao khát giết người. Lần đầu giết người giúp hắn giải tỏa áp lực tinh thần, phá hủy cái đẹp làm hắn thấy nhẹ lòng. Vì vậy, sau mấy vụ án, hắn mới biến mất trong biển người.”

Những điều Hứa Tri Tri nói đều là suy luận. Cô dựa vào trực giác và quan sát, đặc biệt là các chi tiết mà chỉ phụ nữ mới để ý được.

Tuy hình dạng trong hệ thống mô phỏng gần giống cô nhưng hành vi giết người, các thao tác và thói quen hoàn toàn không giống nữ giới. Điều này khiến cô từ bỏ hiểu lầm ban đầu.

Nữ sinh kia chết quá thảm. Hứa Tri Tri cảm thấy cô ấy xứng đáng được minh oan.

Cô lẽ ra phải hoảng sợ, nhưng nghĩ tới cảnh tượng ấy lại thấy mình nên cố gắng hiểu hung thủ để giúp người chết đòi lại công bằng.

Vì vậy, cô vượt qua nỗi sợ, ép mình xem đi xem lại quá trình mô phỏng.

Chỉ là không ngờ cơ hội lại đến nhanh như thế. Như thể mọi thứ đã được số mệnh sắp đặt sẵn.

Tần Túc im lặng, nét mặt nghiêm túc. Những điều Hứa Tri Tri phân tích trùng khớp 60% với nhận định năm xưa của cha hắn, mà nhận định đó chưa từng chia sẻ với ai.

Từ những gì vừa nghe, hắn dám chắc: Hứa Tri Tri là một thiên tài trinh sát hình sự!

Hắn tắt ghi âm, nghiêm túc nói:
“Cô có muốn làm cảnh sát…”

Chưa kịp nói hết câu, một bàn tay đen sì đã chộp tới kéo Hứa Tri Tri ra sau.

“Đừng mơ! Tôi đã ký hợp đồng với cô ấy rồi! Cô ấy chỉ có thể là nữ phản diện của tôi!” Bạch Thăng mặt đầy cảnh giác, như thể đang cảnh báo: anh còn dám lôi kéo nữa thì đừng trách tôi trở mặt.

Hứa Tri Tri: …
Cái tam giác quái gở này, tôi từ chối tham dự nhé!

Hứa Tri Tri nhanh chóng rút lui, để lại hai người đàn ông đang ngấm ngầm giằng co với nhau.

Bộ phim này nam chính Vu Phong Kiều do tiểu thịt tươi có khí chất lạnh lùng là Từ Vân Lai đảm nhận, nữ chính Tưởng Mộc thì vào vai tiểu mỹ nữ tươi sáng, bướng bỉnh Phó Niệm. Cả hai đều thuộc dạng thích hóng hớt ăn dưa, lại còn có chút hài bỉ.

Thấy Hứa Tri Tri an toàn trở lại, hai người lập tức nhào tới vây quanh, hỏi dồn:

“Người đó rốt cuộc là ai thế hả? Tri Tri, cậu không phải thật sự làm chuyện gì xấu rồi chứ? Nếu có thì cũng cứ thẳng thắn khai thật đi, tớ và Vân Lai vẫn sẽ làm bạn với cậu.” Phó Niệm chu môi, giọng nói đanh thép nhưng lộ ra vẻ nghĩa khí hiếm có.

Từ Vân Lai gật đầu lia lịa, đôi mắt phượng trợn tròn, cố gắng thể hiện thành ý:
“Đúng đúng! Niệm Niệm nói đúng đó!”

“Vậy thì cảm ơn hai cậu trước.” Hứa Tri Tri vừa buồn cười vừa bất lực.

Phó Niệm khoác vai cô đầy khí thế:
“Giữa chúng ta thì khỏi khách sáo! Cùng chung chiến hào, là huynh đệ, là tỷ muội, là đồng đội cùng vượt hoạn nạn!”

Từ Vân Lai lại gật đầu cái rụp, hết sức tán thành.

Ba người mới quen nhau có một ngày, vậy mà giờ đã thân thiết như người một nhà.

Hứa Tri Tri chỉ nói sơ qua là có chút hiểu lầm, hai người lập tức mỗi người vỗ một bên vai cô, đồng thanh tuyên bố:

“Không trách được cậu.”

“Ha ha ha ha ha, ai bảo cậu diễn đạt đến thế cơ chứ!” – Phó Niệm bổ sung thêm một câu.

Từ Vân Lai cũng gật đầu phụ họa:
“Phải đó, hù chết tụi tớ luôn rồi.”

Hai người kia vẫn giữ nguyên bộ mặt vui tươi, vừa nói chuyện vừa pha trò, Hứa Tri Tri cũng bị cuốn theo, vừa cười vừa trò chuyện rôm rả.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Thăng và Tần Túc cùng nhau quay trở lại. Không biết đã lén đạt được thỏa thuận gì, sắc mặt hai người đều tỏ ra bình tĩnh, nhàn nhạt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có Hứa Tri Tri là cảm thấy mơ hồ, sao lại cứ thấy cả hai như đang ngấm ngầm tính toán gì đó vậy?

Sau đó, cả ngày còn lại cô đều chăm chỉ học hỏi trong đoàn phim. Bạch Thăng dạy cô rất nhiều kiến thức về làm phim, từ cách thản nhiên đối diện với máy quay đến việc không lạm dụng kỹ xảo diễn xuất.

Rõ ràng là hắn đang dốc lòng nâng đỡ Hứa Tri Tri.

Hứa Tri Tri cũng tranh thủ thời gian chuyện trò với các diễn viên khác, thậm chí còn tám vài chuyện trong giới giải trí. Từ trên xuống dưới đoàn phim đều nhanh chóng quen mặt cô.

Áp lực từ cú “nhập vai quá đà” ban sáng cũng dần tan biến.

Buổi tối có cảnh quay đêm, kết thúc công việc thì cũng đã mười giờ. Hứa Tri Tri đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì bị Lâm Ngọc tìm tới, sắc mặt đầy phẫn nộ.

Chẳng mấy chốc, Hứa Tri Tri đã biết lý do vì sao.

Cô bị bịa đặt trắng trợn: nói rằng dựa vào quan hệ với người đại diện để chen chân vào tổ kịch, ngày đầu tiên liền quyến rũ đạo diễn Bạch Thăng – một người đã có gia đình.

Thậm chí còn bị tung ảnh chụp ban ngày lúc đạo diễn kéo cô đi, có người “hảo tâm” chỉnh sửa thêm hình ảnh tri kỷ, còn cố tình photoshop thêm cả cảnh cô và Tần Túc đứng cạnh nhau để thêm phần gay cấn.

Toàn bộ câu chuyện được đăng tải bởi một tài khoản marketing giả danh paparazzi nổi tiếng giới giải trí. Giờ phút này, nó đã lọt vào top tìm kiếm trên Weibo.

Hứa Tri Tri bấm vào phần bình luận, bên dưới đều là những lời nhục mạ cay độc, chửi rủa cô là "tiểu tam", là "mặt dày không biết xấu hổ"…

Lúc Hứa Tri Tri biết chuyện mình bị vu oan lan truyền, cũng vừa vặn là lúc đoàn phim kết thúc một cảnh quay đêm. Không khí đang nhộn nhịp thì bất ngờ vang lên một trận ồn ào phía ngoài.

Một người phụ nữ xuất hiện, dáng người mảnh khảnh, nước da sẫm màu khỏe khoắn, dung mạo bình thường, nhìn tuổi xấp xỉ Bạch Thăng. Cô ta bước vào với khí thế rầm rộ, ánh mắt lạnh lùng.

Giọng nói nghiêm khắc vang lên giữa trường quay:

“Tôi tìm Bạch Thăng! Kêu hắn lăn ra đây cho tôi!”

Lúc ánh mắt cô ta lướt qua cả trường quay, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Hứa Tri Tri – người vừa xem xong bình luận, đang thu lại điện thoại.

Lâm Ngọc theo bản năng bước lên chắn trước mặt Hứa Tri Tri, cảnh giác như sẵn sàng xông lên đánh trả bất cứ lúc nào. Dù sao, đối phương vừa lên tiếng đã có vẻ chẳng dễ đối phó.

Nhưng Hứa Tri Tri nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, khẽ lắc đầu tỏ ý không sao.

Ánh mắt người phụ nữ kia – trong thoáng chạm mắt, Hứa Tri Tri đã nhìn ra: người này không phải kiểu hồ đồ mù quáng, chưa rõ trắng đen đã ra tay trước.

Vậy nên cô chủ động bước lên vài bước, giữ một khoảng cách vừa phải, chuẩn bị mở lời giải thích.

Thế nhưng đúng lúc ấy, người phụ nữ kia vô tình đưa tay vén lại vài sợi tóc mái rủ xuống bên tai. Động tác đơn giản ấy để lộ ra ngón út tay phải – ở mé ngoài gần khớp đốt, có một vết sẹo hình lưỡi liềm, trắng nhạt, như vừa lành chưa bao lâu.

Vết sẹo chỉ lóe qua trong chốc lát, nhưng Hứa Tri Tri ở khoảng cách gần, nhìn thấy rõ ràng. Trong khoảnh khắc, cô ngẩn người.

Rồi, theo bản năng, Hứa Tri Tri lại tiến lên thêm một bước.

Cô nhớ rất rõ – trong buổi ghi hình bắt chước phạm tội ngày hôm qua, ở đoạn mô phỏng quá trình gây án, có một phân cảnh tội phạm sơ suất khiến ngón út bị một vết cứa sâu như lưỡi liềm.

Vết thương ấy — vị trí, hình dạng, độ sâu… tất cả đều trùng khớp hoàn toàn với vết sẹo đang hiện hữu trên tay người phụ nữ trước mặt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play