Hơn nữa, khi cảnh sát gọi Hà Văn là Trần Húc, bà ta cũng không phản bác gì.
Các cảnh sát mặc thường phục áp giải cũng dừng bước lại. Họ quen biết Bạch Thăng thông qua Tần Túc, thấy hai người có điều muốn nói, nên chủ động dừng lại để Bạch Thăng lên tiếng.
Từ lúc Trần Húc mở miệng, ánh mắt Bạch Thăng không rời khỏi bà ta dù chỉ một khắc.
“Trước kia tôi thật sự đã từng thích cô, thậm chí từng yêu cô. Cô là người yêu của tôi. Nhưng tất cả tình cảm đó đều biến mất ngay khoảnh khắc tôi phát hiện ra cô là hung thủ. Không một người bình thường nào lại có thể yêu một tội phạm giết người, huống chi… cô quên rồi sao? Người mà cô giết, là Tần Quân – bạn thân của tôi từ nhỏ, chúng tôi đã quen nhau 22 năm.”
Đôi mắt Bạch Thăng đỏ hoe: “Tôi với cậu ấy cùng lớn lên, học đại học cùng nhau, chúng tôi từng hứa sẽ cùng nhau theo đuổi giấc mơ: tôi muốn trở thành ảnh đế, cậu ấy muốn làm đạo diễn. Nhưng mọi thứ đã kết thúc vào cái ngày cô giết chết cậu ấy.”
“Cô không nhớ, hoặc cô vốn không để tâm tới những lời tôi từng nói. Cô xem tôi là công cụ, tình cảm của tôi như trò cười với cô.”
“Tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của cậu ấy, thảm khốc và đáng sợ đến mức nào. Tôi cũng tận mắt chứng kiến Tần Túc khi đó khóc đến ngất đi vì đau đớn, chỉ vì cô từng dọa sẽ móc mắt cháu ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT