"Lục huynh đệ, ngươi đã ở đâu vậy, lúc đó sau khi chia ra chạy, chúng ta cũng tìm kiếm ngươi một hồi, nhưng lại không thấy bóng dáng huynh đâu, lại sợ sẽ gặp phải đám người Đại Ngạch quái nhân, hữ, không đúng, hắc hồ lô của Đại Ngạch quái nhân sao lại ở trong tay huynh?" Trịnh Sĩ Kỳ trước là vui mừng, sau lại vô cùng kinh hãi, bộ dạng khó tin.
"Ân, Lục huynh đệ, ngươi tới Luyện Khí tầng sáu rồi?" Lạc Viễn cũng kinh ngạc, cho dù là Luyện Đan sĩ, tốc độ tiến giai như vậy cũng quá nhanh rồi.
"Đại Ngạch quái nhân đuổi theo ta một hồi, sau đó bị ta dùng trận pháp vây khốn giết chết. Hồ lô này dĩ nhiên sẽ thuộc về ta rồi." Lục Tiểu Thiên dửng dưng nói.
"Lục đại ca, huynh thật lợi hại, có trách thì trách tên chết tiệt Phạm Thanh đó, nếu không gã lâm trận bỏ chạy, dựa vào bản lĩnh của Lục đại ca, tiểu đội chúng ta căn bản sẽ không bị đánh bại từng người như vậy." Mấy người sau khi kinh hãi, Lạc Thanh liền phẫn nộ nói.
"Đừng nhắc việc này nữa, hiện tại là các ngươi giao ra túi trữ vật hay là để chúng ta động thủ?" Lục Tiểu Thiên bước lên trước vài bước.
"Ha ha, các ngươi cũng có ngày hôm nay, lão tử khinh thường nhất là những người như các ngươi, bản thân không có bản lĩnh đi giết yêu thú, tìm linh vật, chuyên đánh chủ ý lên người các tán tu khác." Đám người Trương Quảng, Lạc Viễn tay cần linh khí, chia thành mấy phương hướng phong tỏa đường lui của họ.
"Các hạ tuy rằng cũng là cao thủ Luyện Khí trung kỳ, bất quá tiểu đội chúng vẫn nhiều hơn hai người, nếu như động thủ khó tránh sẽ lưỡng bại cầu thương, việc này đành thôi đi vậy, thế nào?" Nam tử trung niên sắc mặt khó coi nói.
"Lưỡng bại cầu thương? Ngươi quá đề cao bản thân rồi, xem ra là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!"
Lục Tiểu Thiên khẽ vỗ vào hắc hồ lô, mấy chục con Ảnh Nghĩ từ trong hồ lô bay ra, bay ong ong giống như một đám mây nhỏ bay lơ lửng, như ong vỡ tổ xông tới nam tử trung niên. Đám Ảnh Nghĩ này không phải dùng tinh huyết bản thân hắn nuôi dưỡng, thao túng nó không thuận tay bằng Đại Ngạch quái nhân. Hắn miễn cưỡng chỉ có thể chỉ huy sáu nhóm nhỏ, bất quá cho dù như vậy, đối với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ mà nói, cũng cực kỳ khó đối phó rồi.
Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên động thủ, đám người Lạc Viễn càng xuống tay càng thêm thẳng thừng.
"Đáng chết, vậy mà lại là trùng tu!" Nam tử trung niên tái mặt, nghiến răng nghiến lợi, dán lên người một tờ Thổ Độn phù, chìm vào trong đất, lần nữa xuất hiện đã ở bên ngoài mấy chục trượng xa, không ngờ lại giống như Phạm Thanh, bỏ lại thành viên tiểu đội trực tiếp bỏ trốn.
Lục Tiểu Thiên nhíu mày, hai người tu vi không sai biệt lắm, tốc độ của hắn cũng không nhanh hơn đối phương bao nhiêu, đuổi theo cũng rất phiền phức, chỉ có thể bỏ qua.
Ngoài ra một người khác cũng dùng tờ Thổ Độn phù muốn trốn, bất quá tu vi quá thấp, mới chạy chưa được bao xa, đừng bị Lạc Viễn chặn đứng.
"Ngưng, không đánh nữa, chúng ta đầu hàng!" Một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ khác xém tí bị Trương Quảng phân thây, vội vàng ném linh khí trong tay ra, hai tay giơ cao, gào khóc nói. Mất đi túi trữ vật và mất mạng, những đội viên khác mắt thấy khó có thể trốn thoát đều lập tức đưa ra những lựa chọn sáng suốt.
"Coi như các ngươi biết điều!" Trịnh Sĩ Kỳ sau khi đá bay một người, khịt mũi nói.
"Tuy rằng thực lực không ra sao, bất quá gia sản cũng khá phong phú rồi, đáng tiếc đã chạy mất một tên. Lục huynh đệ, ngươi cứu qua ta một mạng, ngươi lựa trước đi." Trương Quảng tùy tiện lấy hết linh vật trong mấy cái túi trữ vật ra, đưa tới trước mặt Lục Tiểu Thiên.
Sáu cái túi trữ vật, cộng lại cũng hơn hai ba trăm linh thạch, bên trong không có linh thảo nào giá trị, Lục Tiểu Thiên không khách khí lấy đi một phần mà mình nên có. Sau khi chia xong chiến lợi phẩm, mấy tên tán tu kia đều bỏ chạy trối chết, e sợ đám người Lục Tiểu Thiên thay đổi chủ ý.
"Lục huynh đệ, ngươi có thể quay về thật là quá tốt, còn nghĩ rằng sau này không gặp huynh nữa. Lúc trước sau khi thất lạc nhau, chúng ta bốn người vận khí không tồi, lại tụ họp lại, sau đó lại tìm kiếm huynh gần nửa tháng, một mực không có chút tin tức nào, lại lo lắng bị tiểu đội khác phục kích, bốn người chúng ta lại đổi nơi khác, một mực vô cùng cẩn thận, cũng may không phạm phải sai lầm lớn nào, bất quá không nghĩ tới trên đường quay về ngược lại lại bị người khác chặn cướp, nếu không phải Lục huynh đệ ngươi kịp thời xuất hiện, lần này e rằng lại nguy hiểm rồi."
Một đường quay về Vọng Nguyệt thành, Trịnh Sĩ kỳ vô cùng cảm thán nói.
Lục Tiểu Thiên cùng bốn người sau khi đoàn tụ, trong lòng cũng thả lỏng một chút. Hắn đơn độc một mình, rất nhiều tình huống ứng phó không nổi. Cùng mấy người này trao đổi, mới biết rằng sau khi tiểu đội tan rã, tình cảnh của mấy người cũng không tốt lắm, nhưng cũng không cam tâm trực tiếp quay về Vọng Nguyệt thành như vậy. Cho nên mấy người một đường tránh đông né tây thu thập một số linh vật, đánh giết mấy con yêu thú, thẳng tới hôm nay quay về Vọng Nguyệt thành, mới xuất hiện tình huống vừa rồi. Bất quá cũng may gặp được Lục Tiểu Thiên, không phí bao nhiêu sức lực bốn người liền được chia đều bốn mươi mấy khối linh thạch, xem như là thu hoạch lớn nhất trong một ngày.