"Ân?" Khi Lục Tiểu Thiên đưa tay định nhặt lấy một khối Thủy linh thạch lại bị một bàn tay khác tới trước giành lấy. Hắn liếc mắt nhìn, không ngờ lại là người quen, là cái tên hán tử mập mạp Chu Ấm Hoa đã rao bán quyển Tiên Thành Quy Tắc cho hắn trước khi tiến vào Vọng Nguyệt thành. Có lẽ nhìn thấy bản thân tu vi không bằng Lục Tiểu Thiên, Chu Ấm Hoa nhặt xong linh thạch liền lập tức chuyển thân trơn trượt lẫn vào trong đám người chui đi nơi khác, thậm chí còn chưa kịp nhận ra Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên cười khanh khách, tên mập này đúng là gian xảo, thân thể mập như vậy, tu vi lại không cao, vẫn có thể trong biển người đi đoạt bảo chui qua chui lại, cũng là một loại bản lĩnh. Một khối hạ phẩm linh thạch, cũng không có xung đột nghiêm trọng, Lục Tiểu Thiên cũng lười tính toán. Xem ra ngoại trừ đám tu sĩ điên cuồng cướp đoạt yêu đan và pháp châu ra, cũng không thiếu những người tự biết mình như hắn, cúi đầu tìm kiếm một số lợi ích nhỏ nhoi.
Lúc này đáy hồ đã nồng nặc mùi máu tanh, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ vì cướp đoạt yêu đan và pháp châu mà mất đi tính mạng. Lục Tiểu Thiên nỗ lực tránh ra khỏi vòng chiến. Nếu không với tu vi của hắn, bị cuốn vào cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Chỉ là cho dù hắn có cẩn thận hơn nữa, có những lúc sự việc phát triển không phải là một người có thể khống chế được. Một hán tử với khuôn mặt dữ tợn nhảy lên không trung chộp về phía pháp châu. Bất quá rất nhanh lại có mười mấy đạo phong nhận bắn tới, cái tay bắt lấy pháp châu lập tức bị cắt thành hai đoạn.
"A, tay của ta!" Hán tử đó hét thảm, nhưng lúc này căn bản không ai để ý tới kẻ tranh đoạt thất bại cả, ngoài ra còn có mấy tên tu sĩ liều mạng muốn đoạt pháp châu vào tay, nhưng sau đó lại có mười mấy đạo pháp thuật đánh tới. Mấy người này liền rụt cổ lại, không cam lòng tạm thời lui lại. Khắp mặt đất đều là thi thể, tay chân đứt gãy. Có lẽ là do người chết quá nhiều, trong thời gian ngắn không ngờ lại không có ai dám tiếp lấy pháp châu đang rơi xuống, để mặc nó nằm trong bàn tay gãy đó cùng rơi vào trong bùn lầy.
"Pháp châu đâu rồi?"
"Ai đoạt đi pháp châu, mau giao ra đây, nếu không lão tử diệt môn ngươi đó!" Bốn phía xung quanh trở nên náo loạn.
"Pháp châu!" Lục Tiểu Thiên nhất thời hít thở có chút không thông, có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh*, không nghĩ tới bản thân không hề có ý nghĩ tranh đoạt, pháp châu không ngờ lại ở ngay gần trước mặt mình giơ tay là lấy được. Cách đó không xa tu sĩ bởi vì pháp châu đột nhiên biến mất mà rối loạn cả lên, sát khí hừng hực.
*Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh: Cố ý làm gì đó những lại không đạt được kết quả như mong đợi, có những việc không hề mong đợi nhưng nó lại thành công.
Phú quý hiểm trung cầu, trước đó không đi tranh đoạt cũng bởi vì tỉ lệ mất mạng quá cao, nhưng lại không phải hắn không muốn đạt được bảo vật. Lục Tiểu Thiên hạ quyết tâm, đã đưa tới trước mặt, còn không lấy thì thật là quá ngốc rồi. Lăn lộn trong tu tiên giới, làm gì một chút hung hiểm mà không có chứ. Vì vậy hắn cũng không cần suy nghĩ nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chụp lấy pháp châu nằm trong cánh tay cụt đó, và đưa nó vào trong kết giới.
"Mẹ nó, pháp châu không thấy rồi, là tên rùa đen nào giấu nó đi rồi hả, mau mau giao ra đây!"
Tu sĩ nhìn không thấy pháp châu vừa gấp vừa giận, tranh đoạt hơn nửa ngày trời, nguyên khí hao tổn hơn một nửa, vì để bổ sung tiêu hao, linh thạch cũng dùng mất không ít, hiện tại đột nhiên phát hiện bảo vật đang tranh đoạt đột nhiên biến mất một cách ly kỳ.
"Nhất định là có tên vương bát đản nào thu nó vào trong túi trữ vật rồi, tra, từng người đều phải tra, phải tra cho ra pháp châu đó." Không ít người hổn hển hét lớn.
"Liêu gia chủ, Hồ gia chủ, xem ra có người đã đạt được bảo vật, chỉ là không biết người này là ai, chúng ta bận rộn cả mấy ngày, có thể tay không quay về sao? Nơi này số lượng tán tu quá nhiều, chỉ bằng một phương thế lực của mỗi bên chúng ta, e rằng không ai có thể trấn áp được đám tán tu này. Hay là chúng ta liên hợp lại với nhau, đối với những kẻ tiến vào trong hồ tiến hành kiểm tra từng người, thậm chí là phong tỏa mấy cái thông đạo bên cạnh tiểu hồ, lật tung toàn bộ túi trữ vật, tìm cho ra pháp châu, sau đó lại đấu giá phân chia một cách bình đẳng, thế nào?"
Trường Mi lão quái lau đi vết bùn trên mặt, trông có vẻ rất chật vật, lão là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, bình thường không bao giờ để người khác vào trong mắt, ngay cả Phi Bằng lão quái đã chết kia lão cũng không hề e sợ. Không nghĩ tới lần tranh đoạt bảo vật trong hồ này lại khiến bản thân chật vật như vậy không nói, không ngờ lại không có chút thu hoạch nào, lão tự nhiên sẽ không cam tâm.