Lục Tiểu Thiên tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không có bao nhiêu hoảng loạn. Tên tu sĩ mặt ngựa trước mắt dù có sát chiêu, nhưng giao thủ trong khoảng cách gần như vậy, dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, Lục Tiểu Thiên cũng tự tin có thể chiến một trận. Càng huống chi tu vi của tên tu sĩ mặt ngựa này tựa hồ còn kém hơn hắn một chút.
Ánh sáng xám bạc lóe lên, một khối hộ giáp từ trong cơ thể bay ra, phòng ngự chặt chẽ trước ngực Lục Tiểu Thiên.
Đinh đinh, hai tiếng va chạm thanh thúy vang lên, cây châm băng lam sắc nhỏ như lông trâu giống như đánh lên trên tấm thiết bản bị văng ngược lại.
"Đây, đây là pháp khí gì!" Nhìn thấy trong cơ thể Lục Tiểu Thiên nổi lên một tấm ngân sắc hộ giáp, một kích tất sát của bản thân đánh lên đó lại thất bại, tu sĩ mặt ngựa không khỏi kinh hãi, thầm cảm thấy không ổn, muốn tung người bay đi.
Nhưng đúng vào lúc này, từ trong lòng bàn tay người áo đen đó, từng sợi thanh sắc hỏa diễm giống như nước nhỏ giọt tuông xuống. Tên tu sĩ mặt ngựa bị trúng phải, nỗi đau đớn thấu xương khiến cho y phải hét lên thành tiếng. Tay tu sĩ mặt ngựa vội vàng vạch trước ngực một đường, một khối băng giáp dày mấy thước xuất hiện ngăn cản từng sợi thanh sắc hỏa diễm, sau đó thối lui ra xa vài thước. Tay còn lại vội vàng dập lửa, lại phát hiện thanh sắc hỏa diễm này giống như giòi bọ trong xương, căn bản không thể nào dập tắt được. Tu sĩ mặt ngựa vội vàng vận chuyển lượng lớn pháp lực bài trừ ngọn thanh sắc hỏa diễm này.
Nhưng thanh sắc hỏa diễm lại giống như là hình với bóng vậy, lượng lớn thanh sắc hỏa diễm bò lên trên băng giáp. Trong nháy mắt, băng giáp đã vỡ vụn. Dưới sự khống chế của Lục Tiểu Thiên, thanh sắc hỏa diễm hóa thành mấy đóa hỏa liên (sen lửa), đánh về phía tu sĩ mặt ngựa từ các phương hướng bất đồng, phong kín đường lui của y.
Lúc này Tào Côn vẫn luôn tránh trong mật thất cũng vui mừng không thôi. Lão trốn ở trong mật thất sớm đã muốn phát điên, chỉ là với sức một mình lão quá mức thân cô thế cô. Lúc này người áo đen vô cùng thần bí trong ký ức lại lần nữa hiện thân, người luôn xem Tào phủ là nhà mình như Tào Côn làm sao còn có thể nhẫn nhịn được nữa. Người áo đen tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ có một người. Nếu như cộng thêm lão và Địch U Khuyển, hoặc có thể uy hiếp một số tu sĩ đang có ý đồ bất chính. Tào Côn cắn răng ra khỏi mật thất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT