"Mặc kệ lão ta có âm mưu gì, toàn bộ Trấn Uy Hầu Phủ đều đã bị lão ta lục soát mấy lần, hẳn là không có bao nhiêu thu hoạch. Nhưng hết lần này đến lần khác lại cùng với một người khác quanh quẩn bên chỗ giếng hoang, chắc hẳn đồ vật dẫn động thiên tượng chính là bên trong cái giếng cạn đó. Hiện tại Yêu Hạc lão quái và cái tên yêu nhân đó cũng rời đi rồi, đối với chúng ta cũng là một cơ hội không tồi." Phùng Thế Hiền mới đầu còn có mấy phần cẩn thận, nhưng sự xuất hiện của Yêu Hạc lão quái đã khiến cho y không thể kiềm chế được nữa. Dù sao lúc này bên trong Trấn Uy Hầu Phủ không hề có cao thủ nào là sự thật không thể chối cãi, một khi bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn lần sau nữa.
"Nếu đã như vậy, còn nói nhiều quá làm gì." Trung niên văn sĩ còn nóng vội hơn Phù Thế Hiền mấy lần, từ bên ngoài lao vào trong Trấn Uy Hầu Phủ rồi trực tiếp đi tới chỗ giếng cạn nhảy vào, trong nháy mắt thân hình liền biến mất trong đó.
Phùng Thế Hiền nghiến răng, cũng theo sát phía sau nhảy vào.
"Di, tên Yêu Hạc lão quái đó thật đúng là có chút thủ đoạn, trong giếng cạn bỏ hoang này, ánh sáng tinh hoa của mặt trăng xác thực nồng đậm hơn địa phương khác rất nhiều. Xem ra thật sự là do đồ vật bên trong này dẫn động ra thiên tượng." Gương mặt trung niên văn sĩ lộ ra mấy phần thần sắc vui mừng nói.
"Hình như có gì đó không đúng." Trung niên văn sĩ vui mừng hớn hở nhưng Phùng Thế Hiền lại nhíu chặt lông mày.
"Có chỗ gì không ổn? Do hai người Yêu Hạc lão quái vô duyên vô cớ rời đi, nên Phùng huynh lo lắng trong này có nguy hiểm nào sao?"
"Không sai, nếu như nơi này sóng yên biển lặng, với tính tình của Yêu Hạc lão quái, không thể nào vô duyên vô cớ rời đi." Phùng Thế Hiền nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play