Cho dù là như vậy, trước khi có được Uẩn Linh Hồ, Lục Tiểu Thiên dù có năm đạo nguyên thần, cũng có chút cảm giác bận rộn đến choáng ngộp. Dù sao thì ngoại trừ bản thân phải tu luyện ra, mỗi ngày hắn còn cần phải tiến hành tham ngộ trận pháp. Ở trong các loại hiểm cảnh, tu vi của bản thân đôi khi cũng không đóng vai trò quyết định, đặc biệt là trong di chỉ của một số thượng cổ tu sĩ. Chẳng hạn như là Phiêu Miểu Điện lần trước, nếu như không phải hắn có chút hiểu biết về trận pháp, sợ rằng lúc này sớm đã thi cốt lạnh lẽo từ bao giờ.
Ngoài ra khi ở Trúc Cơ kỳ, viên đá màu xám thu được từ Hắc Phong Yêu Mãng, và trong tay tu sĩ Nam Hoang, tuy rằng không còn thường xuyên nghiên cứu giống như trước, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng một mực không hề từ bỏ. Trong phàm nhân thế tục cũng có một câu nói "bất tích khuê bộ, vô dĩ chí thiên lý, bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải."**
**: Không đi từng bước một, không thể nào đi ngàn dặm, không tích từng dòng nhỏ, không thể nào thành biển lớn. Làm việc gì nếu không kiên trì thì không thể thành công. Nếu như tâm tính nóng nảy, hấp tấp, thì chẳng bao giờ thành công.
Cho dù với tu vi và thực lực của hắn hiện tại, loại công kích và đào tẩu vượt qua khoảng cách không gian của Hắc Phong Yêu Mãng trước kia, cũng là một thủ đoạn cường hãn có chút bất khả tư nghị. Bởi vì bất luận là hắn, hay là Đế Khôn thực lực đã tiến bộ vượt bậc, tốc độ cho dù có nhanh nữa, cũng không thể nào đạt tới giống như Hắc Phong Yêu Mãng có thể trực tiếp xuyên qua một đoạn không gian ngắn. Lục Tiểu Thiên tin rằng nếu như bản thân có thể chưởng khống loại thủ đoạn này, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cũng khó mà chiếm được chút tiện nghi nào trên tay hắn. Dưới khoảng cách gần, quả thực là khiến người ta khó lòng phòng bị. Lúc trước con Hắc Phong Yêu Mãng đó cũng coi như là xui xẻo, còn chưa hoàn toàn trưởng thành là đã chết trong tay hắn.
Hiện tại trên tay hắn đã có mấy kiện đan nguyên pháp khí, còn có Trấn Yêu Tháp, hắn tạm thời cũng không gấp phải có được pháp khí lợi hại khác. Viên đá màu xám của Hắc Phong Yêu Mãng chỉ là một mục tiêu lâu dài, đừng nói là mấy chục năm, cho dù là một trăm năm, hai trăm năm, thậm chí ba trăm năm, chỉ cần cuối cùng có thể nắm giữ được thủ đoạn đó, theo cách nghĩ của Lục Tiểu Thiên, tốn chút tâm tư này cũng hoàn toàn là đáng giá.
Xuân đi Thu đến, Liên hoa trong Xích Diệp Liên Trì ở gần tiểu viện vẫn luôn nở rộ, Liên diệp giống như một cái bồ đoàn lớn lay động nhấp nhô theo gió. Lục giai Xích Diệp Liên này sinh trưởng cực chậm, hiện tại một mảnh nhấp nhô chập trùng trong liên trì như vậy phỏng chừng cũng đã trải qua không dưới hai trăm năm mới có thể có được quang cảnh như vậy.
Mỗi lần tới mùa Hạ, khi gió thổi từ phía Nam xuống, tiểu viện nơi Lục Tiểu Thiên ở đều có thể ngửi được từng làn hương sen thơm ngát thổi từ phía liên trì, thỉnh thoảng còn có những con linh điểu bay qua hót líu lo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play