"Cường long bất áp địa đầu xà, đối phó với y ở chỗ này thì thôi đi, vẫn là nên rời đi trước một bước. Trước kia được ơn cứu mạng của Hạng đạo hữu, lần này ta phá trận mọi người cũng coi như được lợi. Xem như là trả lại ơn cứu mạng, chúng ta từ nay không ai nợ ai."
Lục Tiểu Thiên làm sao lại nguyện ý vô duyên vô cớ bị cuốn vào tranh đấu giữa hai cỗ thế lực này. Nghe ngữ khí Viên Cương, hẳn là cũng sớm có đề phòng với tên Phó Minh Viễn rồi.
"Trước đây là do tiểu thư nhà chúng ta có trái tim nhân hậu, Lục đạo hữu ngươi bây giờ rời đi cũng không hề thông báo chúng ta một tiếng, nhiều lắm là chỉ có thể coi như là chúng ta may mắn trùng hợp gặp được Lục đạo hữu ở đây. Lục đạo hữu nếu muốn trả phần ân tình này, sợ là ngày sau còn cần phải làm nhiều hơn thế nữa." Từ Uyển tính tình xưa nay luôn thanh cao. Nếu không phải tình thế lúc này đang khẩn cấp, lại thêm biểu hiện trấn tĩnh của Lục Tiểu Thiên lúc này hơn xa tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, thì thị cũng đã không lên tiếng nói.
"Ngày sau có cơ hội rồi nói đi." Lục Tiểu Thiên ngập ngừng một tiếng. Hắn cũng không thích nợ ân tình người khác, Từ Uyển nói như thế mặc dù có mấy phần gượng ép, nhưng cũng có đạo lí riêng của nó. Chỉ bất quá nếu là thời điểm thích hợp Lục Tiểu Thiên cũng không ngại mà hồi báo một chút. Lúc này Phó Minh Viễn rõ ràng là đã có chuẩn bị, Lục Tiểu Thiên sẽ không vì Hạng Liên Nhi mà cùng lưu lại liều mạng với đối phương.
Lúc này trên bầu trời lần nữa truyền đến một tràng pháp lực ba động cường đại, chính là Phó Minh Viễn đang hối hả chạy tới. Lục Tiểu Thiên và đám người Viên Cương đều giật mình, không còn chần chờ nữa, lập tức đào thoát ra ngoài từ lỗ hỏng trên trận pháp.
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu." Khi mấy người họ vừa nối đuôi nhau chạy ra khỏi Bích Ương Liên Thủy Trận, đang chuẩn bị nhanh chóng rời đi. Lúc này phía chân trời lại có mấy bóng người phá không bay tới. Trong đó có một nữ tử trẻ tuổi mặc váy lục với gương mặt quyến rũ, trên lưng đeo một cái đàn tranh màu xám cổ xưa, nhưng khuôn mặt quyến rũ lại trông có chút tồi tàn. Hai người còn lại đều có bộ râu trắng dài tới ngực, nhưng chiều cao vẻn vẹn chỉ tới phần eo của người trưởng thành bình thường, trên đầu đội mũ chóp nhọn màu trắng, giống như Bạch Vô Thường ở Âm Phủ, thân thể gầy gò được bao phủ bên trong một áo bào to rộng, hai mắt như điện.
"Giết!" Viên Cương hét lớn một tiếng, há miệng phun ra, một cây côn toàn thân xích hồng, hai đầu lại là màu đen đón gió biến lớn. Hai tay Viên Cương đưa về phía trước, nắm pháp khí trường côn này vào tay. Khoảng khắc hai tay Viên Cương nắm lấy trường côn đó, mọi người cảm giác cả người Viên Cương tựa hồ cao lên thêm mấy phân một cách khó hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play