"Phó quản sự nói quá lời rồi, Lục mỗ nơi nào có ý nghĩ đó, có thể có một chỗ dung thân đã là không tồi rồi, há dám yêu cầu quá nhiều." Lục Tiểu Thiên ngoài miệng khiêm tốn nói.
"Ha ha, như vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng Lục đạo hữu đang tức giận, trong lòng cũng đang thấp thỏm không yên. Lục đạo hữu muốn rời đi Phó mỗ tự nhiên sẽ không cản trở, bất quá nói thế nào cũng phải để Phó mỗ đền tội một chút. Nếu không ngày sau danh tiếng Nguyệt Ẩn Sơn Trang đối đãi khách nhân không tốt bị truyền ra, mặt mũi Phó mỗ cũng không biết phải để đâu. Phó mỗ đang cho người chuẩn bị một số rượu ngon lâu năm, vừa hay cũng sắp tới lúc phải dùng bữa tối, xin mời Lục đạo hữu nể tình ở lại nhấm nháp một chút." Phó Minh Viễn nghe thế liền cười to nói."Huống hồ hôm nay trong sơn trang cũng có mấy vị khách nhân mới tới, đều là nhân vật có mặt mũi ở Vô Thương Thành. Lục đạo hữu nếu như có ý làm quen, Phó mỗ cũng có thể giới thiệu cho Lục đạo hữu."
"Vậy liền làm phiền Phó quản sự rồi, trên người Lục mỗ vẫn còn có thương thế, tạm thời cáo lui, ngày mai lại cáo từ với Phó quản sự." Lục Tiểu Thiên bất động thanh sắc cáo lui.
"Cũng được. Lục đạo hữu cứ đi nghỉ ngơi trước, khi tiệc bắt đầu, lại phái người đi mời Lục đạo hữu." Phó Minh Viễn gật đầu nói.
Lục Tiểu Thiên điềm nhiên lui ra như không có việc gì, nhưng trong lòng lại thầm dâng lên vài phần cảnh giác. Trước đó an bài hắn ở trúc lâu, hơn một tháng trời không hỏi han tới. Hiện tại lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, trước sau có biến hóa quá lớn. Hơn nữa vừa rồi trong lúc nói chuyện với Phó Minh Viễn, người này bộ dạng nghiễm nhiên xem bản thân như là chủ nhân nơi này, hoàn toàn không hề đề cập tới đám người Hạng Liên Nhi mà trước đó đã gặp được trên Vô Thương Hồ. Cộng thêm việc Phó Minh Viễn vừa rồi cũng có vài phần ý tứ muốn mạnh mẽ lưu hắn lại, nhất định phải giữ hắn lại cho tới ngày mai, lẽ nào người này còn có an bài nào khác?
Nhưng Lục Tiểu Thiên cũng không phải là dạng người hiền lành gì, vừa rồi tán gẫu với Phó Minh Viễn, bất quá chỉ là một phen lý do thoái tác. Trong lòng Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, hắn và Phó Minh Viễn không có giao tình gì. Nếu như Phó Minh Viễn muốn cưỡng cầu hắn lưu lại, rõ ràng là có ý đồ gì khác. Khi đã lễ phép cáo từ không thành, hắn tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi đợi ở địa bàn của đối phương, nói không chừng chỉ có thể không từ mà biệt.
Vừa rồi hắn cáo từ với Phó Minh Viễn, đối phương đáp ứng thì không sao. Không đáp ứng, lẽ nào còn muốn dựa vào Chử Thất có thể ngó chừng được hắn sao? Thật là một trò cười lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT