Trong thung lũng nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, các tiểu đội liên tục rời khỏi, đi vào trong sơn mạch để thám hiểm.
Đoàn người Lục Tiểu Thiên lúc này đang ở một khu đồi cỏ dại mọc um tùm, mọi người vừa cảnh giới xung quanh, vừa tìm kiếm linh vật.
Một tháng thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, có tiểu đội mạo hiểm khác ở xung quanh tìm kiếm vô tình đi qua. Nhóm Lục Tiểu Thiên trên đường đi gặp phải linh trùng, linh thú liền trực tiếp giết chết, sau đó lấy hết những gì có giá trị trên người chúng nó. Mỗi người đều tự thu hoạch một số linh thảo, da linh thú, về phần yêu đan lại không gặp nhiều. Tuy nhiên đôi khi cũng gặp phải quần yêu thú khổng lồ, hết lần tới lần khác đều may mắn tránh thoát được.
Cả ngày ăn gió nằm sương, cả nhóm đều tiều tuỵ đi không ít, khuôn mặt của Lạc Thanh càng hốc hác hơn.
Vương Viện một tay ve vẩy cây quạt tiêu bằng lá chuối trong tay, một tay cầm lấy cổ áo, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, đôi khi lại lộ ra khe rãnh tuyết trắng mê người bên trong đó.
"Mụ hồ ly này."
Mỗi khi như vậy, Lạc Thanh đều sẽ đỏ hết cả mặt, còn Vương Viện lại không quan tâm mà còn cười khúc khích.
Phạm Thanh tay cầm phất trần đứng trên một gò đất cao để quan sát xung quanh. Sau một nén hương thời gian, vẫn không có thu hoạch gì, lại quá hết nửa buổi, Phạm Thanh mặt không biểu tình từ trên đó đi xuống.
Trên tay Lục Tiểu Thiên đang chơi đùa một quả màu xanh đen tên là La Yên Quả, là một loại sơ giai linh vật chỉ có mười năm tuổi thọ, cũng không hề có lực sát thương, nhưng sau khi thúc dục có thể phóng ra một làn khói đen, che giấu lại bản thân, khiến địch nhân không thể thuận lợi tiến hành công kích. Một tháng nay, hắn lợi dụng ưu thế của Luyện Đan sĩ, ven đường luyện chế không ít đan dược, cộng với linh thảo bản thân phát hiện, có được thu hoạch vô cùng phong phú, nhưng so với nhiệm vụ môn phái yêu cầu vẫn còn chênh lệch không ít.
Nhìn thấy Phạm Thanh sắc mặt âm trầm, Lục Tiểu Thiên cười thầm, đã mấy ngày rồi vẫn không phát hiện ra tung tích của Ngân Dực Ngô Công, cũng khó trách y sao lại không tức giận cho được.
Vài ngày sau, Phạm Thanh nét mặt cuồng hỉ, từ trên một ngọn cây cao nhảy xuống.
"Cuối cùng cũng tìm được con nghiệt súc này rồi, đi!"
Rất nhanh, tiểu đội đã đi qua một khe núi, tới một nơi hẻo lánh và ít dấu vết con người phía dưới một ngọn núi nhỏ, phát hiện một động khẩu cao cỡ một người lớn.
Bề ngoài ngọn núi nhỏ này với những ngọn núi khác đều giống nhau, khác biệt duy nhất chính là bên cạnh ngọn núi nhỏ này là một mảng khô héo, nhẵn nhụi, trước cửa động chằng chịt dấu chân Ngô Công.
"Độc tính mạnh thật." Lục Tiểu Thiên thất kinh nói, độc tính này dù là Huyết Thanh Đan cũng không thể giải.
"Hắc hắc, Ngân Dực Ngô Công miệng đầy nọc độc, có thể dễ dàng độc chết một vị cao thủ Luyện Khí đại viên mãn, không cần một canh giờ là có thể trí mạng. Bất quá ta sớm có chuẩn bị, đây là chuyên môn dùng để giải độc của Ngân Dực Ngô Công, uống vào trước khi bắt đầu vây công, có thể đảm bảo không còn lo ngại gì nữa.
Sau khi tìm được nơi ở của Ngân Dực Ngô Công, tâm tình Phạm Thanh rất tốt, phân phát cho mỗi người một viên đan dược giải độc.
"Cho dù là Ngân Dực Ngô Công bình thường cũng là nhị giai đỉnh phong yêu thú. Con có yêu đan còn hiếm hơn, thực lực bạo phát ra có thể so với tam giai yêu thú. Lại có độc tính cường đại, chúng ta nên vây công nó như thế nào?"
Lục Tiểu Thiên trầm giọng hỏi, từ tận đáy lòng hắn không hề muốn có thể tìm được con Ngân Dực Ngô Công này, tuy rằng giá trị trên thân của loại yêu thú lợi hại như vậy vô cùng cao, nhưng lại không hề liên quan gì tới nhiệm vụ của môn phái hắn chọn, hắn dựa vào luyện đan, đồng dạng cũng có thể kiếm được nhiều linh thạch.
Nếu như Phạm Thanh không thể đưa ra phương pháp ổn thoả, hắn sẽ không lấy tính mạng mình ra mạo hiểm. Ở trong Vọng Nguyệt thành lâu như vậy, hắn cũng có một chút nhận biết nhất định với các yêu thú cấp thấp.
"Ngân Dực Ngô Công là hoả hệ yêu thú, lại có sức lực vô cùng lớn, còn có thể phi hành trong cự ly ngắn, so với một số tam giai yêu thú còn khó đối phó hơn. Cho dù là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, cũng không làm gì được nó. Một khi nó về tới hang động của mình, càng không thể tiến hành vây công, nên không thể nào giết nó được, cho nên phải chặn lại giết chết trước khi nó kịp quay về hang."
Phạm Thanh dĩ nhiên sớm đã tính toán chu toàn, sau đó dặn dò mọi người một phen.
Hà Đà Tử, Vương Viện phụ trách trì hoãn hành động của nó. Sau đó do Phạm Thanh tự mình phụ trách đả thương hai cánh của Ngân Dực Ngô Công, khiến nó mất đi năng lực phi hành. Sau đó những người còn lại mai phục ở gần động phủ liền đồng loạt xông lên tấn công giết chết nó.
"Nhớ kỹ, một lát khi ba người chúng ta quấn lấy Ngân Dực Ngô Công, mọi người lập tức thi triển thủ đoạn mạnh nhất của mình, công kích vào các chỗ yếu hại của nó. Nếu không để con súc sinh này phát cuồng lên, bần đạo cũng chế trụ không nổi, một khi phục kích thất bại, với bản tính giảo hoạt của nó, e rằng rất lâu sau cũng sẽ không ra khỏi hang nữa, thậm chí sẽ đào ra một chỗ khác chạy đi. Dù sao ngoại trừ yêu đan, túi độc trên người nó, giáp xác, lợi trảo, răng nhọn... đều có giá trị một hai trăm linh thạch, bần đạo nói rõ sẽ không lấy, đều nhường cho các vị. Nếu mà trong động còn có trứng của nó, thì sẽ là một khoảng tài lộc không nhỏ đâu.
Sau khi an bài xong nhiệm vụ cho mỗi người, Phạm Thanh vẫn không yên tâm lại vừa dặn dò vừa dụ dỗ.