"Lục đạo hữu, nếu sau này ta phát hiện được linh thảo, có phải cũng có thể trao đổi đan dược với đạo hữu?"

Vương Viện ánh mắt sáng lên, đồng thời những người khác cũng nhìn Lục Tiểu Thiên, bọn họ đạt được linh thảo, đa số cũng chỉ có thể bán cho các cửa hàng thu mua linh thảo trong Vọng Nguyệt thành, suy cho cùng cũng vì bản thân không biết luyện dược, sau đó lại mua đan dược từ trong cửa hàng. Mua đi bán lại, quá trình đó rất là phiền phức. Đặc biệt càng gần ngày các môn phái chiêu mộ đệ tử chỉ còn có mấy tháng, dù cho trong tay có linh thạch cũng chưa chắc có thể mua được đan dược đầy đủ.

Linh thảo có lúc bị các chưởng quỹ xấu xa trong cửa tiệm ép giá, nhưng Tụ Khí đan tới nơi nào cũng có thể trao đổi ít nhất bốn khối linh thạch, thậm chí lúc này còn có thể tới năm khối.

"Tự nhiên có thể." Lục Tiểu Thiên gật đầu, lúc này trong kết giới vẫn còn rất trống trải, hơn nữa dự trữ một số linh thảo, không biết chừng sau này có thể dùng đến.

Nhìn thấy Lạc Thanh trao đổi đan dược thành công, mọi người có chút ngưỡng mộ, liền sau đó đều nhao nhao đề cao tinh thần tìm kiếm linh thảo.

"Ha ha, vận khí của lão Trương ta tới rồi." đi qua sườn núi, khi sắp xuyên qua rừng trúc, Trương Quảng phát hiện giữa mấy cây trúc thanh thuý, có một khối đồng tinh khoáng thạch to cỡ quyền đầu và mấy khối hạ phẩm linh thạch, nhất thời vui mừng khôn xiết, vì sợ bị người khác giành trước nên vội vàng xông tới, dù sao linh vật người nào phát hiện được trên đường đi thì đều thuộc về người đó. Bất quá mọi người đều là tu tiên giả, ánh mắt sắc bén ra sao, tựa hồ khi Trương Quảng vừa bước ra một bước, người khác thuận theo hướng đi của lão mà nhìn tới giữa những cây trúc thanh thuý có linh vật tán loạn trong đó.

"Cẩn thận, là bẫy rập!" Phạm Thanh sắc mặt biến đổi hét lên.

"Trương huynh, quay lại!" Trịnh Sĩ Kỳ cũng hét lên.

Lục Tiểu Thiên trong lòng giật mình, chỉ thấy giữa rừng trúc vang lên tiếng vù vù, mấy gốc linh trúc bén nhọn từ giữa những lá trúc bắn về phía Trương Quảng.

"Trương huynh, cẩn thận." Trịnh Sĩ Kỳ và Trương Quảng tình như thủ túc, nhìn thấy Trương Quảng thân trong hiểm cảnh, nhất thời sắc mặt đại biến, muốn xông tới đó giúp đỡ giải vây, nhưng bị Phạm Thanh dùng phất trần kéo lại.

"Ngươi làm gì vậy?" Trịnh Sĩ Kỳ nhất thời tức giận với Phạm Thanh.

"Chúng ta không nên đi cứu Trương đạo hữu, chỉ cần anh ta có thể chống cự được, có thể vẫn còn cơ hội toàn mạng. Đây căn bản là một cái bẫy, nếu như chúng ta cũng tiến vào, Trương đạo hữu sau khi thụ thương lại mất đi ngươi chi viện, thì mới chân chính là một đường tử lộ, ngươi xem trong rừng trúc đó là cái gì?" Phạm Thanh sắc mặt trầm xuống, chỉ về nơi đó nói.

Lục Tiểu Thiên mấy người nhìn tới chỗ Phạm Thanh chỉ, chỉ thấy trong rừng trúc quả nhiên có bóng người di động.

"Mấy cây trúc tử mà thôi, có thể làm gì ta cứ." Trương Quảng cũng ý thức được nguy cơ đang đến, miệng vẫn còn không phục hét lớn, rút cây đao từ bên hông ra, bất quá lại phát hiện độ chính xác của mấy cây linh trúc này tựa hồ không đúng lắm, bắn tới vị trí cách phía trên đầu vài thước.

Bùm, linh trúc tựa hồ đụng vào thứ gì đó. Tiếp theo sau là một trận âm thanh ong ong vang lên.

"Bất hảo, Thanh Trúc Phong, mọi người mau lui!" Hà Đà Tử đột nhiên nghĩ tới một loại yêu trùng trong rừng trúc, sắc mặt đại biến hét lên.

Phạm Thanh càng không ngăn cản Trịnh Sĩ Kỳ nữa, thu lại phất trần, xoay người lại nhanh chóng rời xa rừng trúc.

Ong... ...

Cành trúc đong đưa do bị kích trúng, trên đó xuất hiện một cái tổ ong khổng lồ, bên trong có từng con thanh phong nơi bụng có hoa văn sọc to cỡ quyền đầu lần lượt bay ra khỏi tổ, một số lớn bay tới chỗ Trương Quảng đang đứng gần nhất.

Nhất thời bên ngoài thân Trương Quảng chớp động linh quang của Hoả Linh Tráo, những con Thanh Trúc Phong to cỡ quyền đầu bao phủ đầy trên đó, cái đuôi sắc nhọn đưa ra, điên cuồng chích lên trên linh tráo.

Trương Quảng thất kinh vung linh đao lên, trên thân đao xuất hiện mảng lớn hoả diễm, hơn trăm con Thanh Phong trên đó dồn dập bị thiêu chết, phát ra mùi khét lẹt rớt xuống đất. Bất quá cái chết của đồng loại khiến cho những con Thanh Phong khác càng điên cuồng bay về phía Trương Quảng. Thông qua linh đao giải phóng Nguyên Dương chi hoả như vậy vô cùng tiêu hao linh khí, một lúc sau, trên mặt đất đầy thi thể của Thanh Trúc Phong, nhưng hoả diễm trên thân đao cũng đang từ từ lắng xuống.

"A, cứu, cứu mạng!" Không bao lâu, bên trong Hoả Linh tráo đang bị bầy ong bao phủ truyền đến tiếng kêu thất thanh của Trương Quảng.

"A!" Vương Viện đi ở phía sau đội ngũ cũng thất thanh kêu lên, thi triển một đạo Ngự Phong thuật cuốn bay hơn mười mấy con Thanh Phong đang bay tới.

Lục Tiểu Thiên chạy ở phía trước đội ngũ, chỉ có hai con Thanh Phong đang bò lên và điên cuồng chích lên trên Kim Cương tráo của hắn. Lục Tiểu Thiên trực tiếp sử dụng đoản kiếm giết chết, quay đầu nhìn lại, Trương Quảng đã ngã lăn lộn trên đất hét thảm, lòng chợt rùng mình, người thiết kế ra loại bẫy rập như vậy thật sự quá hiểm ác.

Cũng may Thanh Trúc Phong đuổi theo một đoạn, phát hiện cự ly ngày càng xa rừng trúc, liền không đuổi theo nữa, lần lượt quay về.

"Ngưng!" Phạm Thanh chạy ở phía trước đột nhiên phất tay, mặt âm trầm như nước nói: "Bằng hữu phía trước xin ra mặt, làm ra động tĩnh lớn như vậy, thật là phí tâm tư rồi."

"Không hổ là huyết sát đạo nhân Phạm đạo trưởng, không ngờ như vậy cũng không bẫy được ngươi." Trên đỉnh núi mà đám người Lục Tiểu Thiên vừa đi qua, liên tục xuất hiện bảy tám tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, tu vi giống như mọi người, từ Luyện Khí sơ kỳ tới trung kỳ. Thủ lĩnh là một người có tướng ngũ đoản*, trán hơi nhô ra so với người bình thường, bất quá tiếng nói lại vô cùng hùng hồn.

*ngũ đoản: người có cơ thể và tứ chí đều ngắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play