Trong phòng nghỉ, Lục Tiểu Thiên hoàn toàn không ngủ mà đang vô cùng hứng thú đánh giá Linh Thú hoàn trong tay. Lục Tiểu Thiên tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được hắc bào lão giả không có ý định dạy hắn cái gì cả, gần như xem hắn chỉ là một cái công cụ nuôi dưỡng Ảnh Nghĩ mà thôi, có thể xin được cái Linh Thú hoàn, còn có Luyện Thú thuật, mạo hiểm một chút cũng đáng.

Thu hoạch hôm nay cũng xem như phong phú, hắn thu lại Tụ Khí đan, viên đan dược này rất quan trọng dùng một lần là hết. Lục Tiểu Thiên cảm thấy nên sử dụng vào lúc đột phá luyện khí tầng hai là tốt nhất.

Hắc bào lão giả chỉ nghỉ ngơi trong động phủ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai đã rời đi.

Lục Tiểu Thiên trong động phủ nghiên cứu Luyện Thú thuật hết mười ngày. Sau khi có thể nắm chắc, sáng ngày hôm sau, liền dùng chú ngữ mà hắc bào lão giả truyền cho để điều khiển Hắc Hùng.

Hắc Hùng lười biếng gầm nhẹ vài tiếng, Lục Tiểu Thiên tiếp tục niệm chú ngữ, sau khi Linh Thú hoàn màu bạc nơi cổ Hắc Hùng loé lên vài cái, nó rất không tình nguyện mà di chuyển thân hình mập mạp của mình, khiêng mấy viên gạch lớn che lại cửa động phủ.

Lục Tiểu Thiên trên mặt lộ vẻ suy tư."Xem ra trên sách nói không sai, linh thú của bản thân thì mới dễ dàng khống chế. Con Hắc Hùng này là linh thú của hắc bào lão giả, khi sử dụng quả nhiên có chút khó khăn. Xem ra, trước tiên phải cho con Hắc Hùng này một chút chỗ tốt mới được."

Vì vậy, Lục Tiểu Thiên mang theo Hắc Hùng ra ngoài, chuyên môn tìm một số quả mọng, mật ong rừng... đều là món yêu thích của Hắc Hùng. Hắc Hùng phải canh giữ ở ngoài động phủ thời gian quá dài, khó khăn lắm mới được tự do tự tại ở trong hạp cốc thoải mái đi lại, thoả mãn cơn thèm ăn, thái độ đối với Lục Tiểu Thiên cũng thân cận hơn nhiều.

"Hống!" Mũi Hắc Hùng ngửi ngửi vài cái, liền nhảy vào trong một bụi cây, làm kinh sợ vài con chim hoang dã, vươn bàn tay thô to dạt trái dạt phải, cái đầu to tướng cúi xuống tìm tòi rồi ngẩng lên, trong miệng ngậm lấy một loại quả màu xích hồng.

Mấy quả này đều bị Hắc Hùng cắn nát, một mùi lạ lùng phát ra từ loại quả ấy khiến Lục Tiểu Thiên nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng.

Sau khi Hắc Hùng lui ra khỏi bụi rậm, Lục Tiểu Thiên men theo con đường Hắc Hùng vừa tạo ra đi vào bụi rậm liền thất vọng phát hiện nơi Hắc Hùng đi qua, ngay cả một cái cây nhỏ cũng không còn.

Hắn không khỏi oán hận trong lòng."Cái con Hắc Hùng tham ăn này."

Ngay khi Lục Tiểu Thiên mang theo vẻ mặt thất vọng muốn lui ra khỏi bụi rậm. Hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi thảo dược nhàn nhạt lại có chút giống với mùi vị của Tụ Khí đan.

Khi hắc bào lão giả luyện đan, thông thường cũng không cho hắn vào đan phòng. Bất quá hắn thông qua việc luyện chế Linh Thú đan, thức ăn của Ảnh Nghĩ, biết được mỗi một loại đan dược đều do linh thảo và linh dược tương ứng luyện chế thành.

Nghĩ tới điểm này, Lục Tiểu Thiên liền cẩn thận ngồi xuống tìm kiếm, hòng tìm thấy chỗ phát ra mùi hương này.

Một lúc sau, Lục Tiểu Thiên cuối cùng cũng phát hiện ra hai cây thảo dược đạm tử sắc* dài khoảng nửa thước, mỗi một cây có bảy cái lá, gân lá rõ ràng. Hai cây thảo dược này so với cỏ dại xung quanh có chút bất đồng, chúng phát ra một cổ khí tức làm cho Lục Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái, rất giống với khí tức của Tụ Khí đan.

*đạm tử sắc: màu tím nhạt

Lục Tiểu Thiên hưng phấn thu hai cây thảo dược này vào trong hộp ngọc. Trước khi ra ngoài, hắn đã mang theo vài cái hộp ngọc để thu thập thảo dược dùng để luyện Linh Thú đan, vừa lúc vẫn còn nhiều hộp trống.

Hắn lại tìm kiếm xung quanh một lần, phát hiện không còn loại thảo dược nào nữa, liền cùng với Hắc Hùng nhanh chóng quay về động phủ.

Sau khi về tới động phủ, Lục Tiểu Thiên liền mở hộp ngọc ra. Từ bên trong ngắt ra một cái lá bỏ vào trong miệng nhai đi nhai lại vài cái. Một cổ linh khí hung hãn bá đạo trực tiếp xâm nhập vào thể nội xông loạn khắp nơi khiến Lục Tiểu Thiên vô cùng đau đớn, từng giọt mồ hôi lăn dài trên mặt.

Lục Tiểu Thiên trong lòng kinh hãi, hai chân lập tức đả toạ vận chuyển nguyên khí trong đan điền tuần hoàn một đại chu thiên.

"Có phản ứng!" Lục Tiểu Thiên trong lòng kinh hỉ, phát hiện một bộ phận linh khí bắt đầu lưu chuyển theo nguyên khí trong kinh mạch, cho dù những linh khí khác xông loạn khiến hắn đau đớn vô cùng, nhưng mà Lục Tiểu Thiên cũng thấy được chút hy vọng, tiếp tục cố gắng dẫn cổ linh khí bạo loạn đó lưu chuyển theo. Một chu thiên, hai chu thiên, càng ngày càng có nhiều linh khí cuồng bạo trong quá trình nguyên khí trong cơ thể lưu chuyển dần trở thành ôn hoà, từ từ chuyển hoá thành nguyên khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play