Tịch Tinh Hồ, màn đêm tĩnh lặng, tinh quang nghịch chuyển, đây chính là căn nguyên của Tịch Tinh Hồ. Trên mặt Tịch Tinh hồ, ngôi sao đầy trời lấp lóe, điểm điểm tinh quang tụ hội trên mặt hồ, vô cùng chói mắt. Nhưng nhìn mặt hồ trông rất bình yên này, lại tựa hồ có vô số khối kính đang phản xạ, hình thành một cảnh tượng độc đáo. Từ phía xa nhìn lại, phảng phất giống như sau khi tinh quang rơi xuống mặt đất, liền lần nữa nghịch chuyển bay lên, khiến cho mảnh hồ nước yên bình này gia tăng thêm vài phần cảm giác thân bí.
Trên mặt hồ yên bình, một chiến thuyền bồng đang chuyển động. Ở phía đuôi thuyền, một tên tráng hán đi chân trần đang đong đưa mái chèo, buồn bực thở dài.
Lúc này bên cạnh cái bàn trong thuyền bồng, đang ngồi mấy người. Một tên trung niên áo vải, một phụ nhân cuốn lấy mái tóc đen tuyền gài bằng mộc trâm lộ ra cái cổ trắng dài, trên mũi có chút vết ban, nhưng trông cũng có chút tư sắc, là người có tu vi cao nhất trong thuyền, Trúc Cơ tầng chín, ngồi một chỗ không nói câu nào.
Ngoài ra có một đôi ông cháu, không ngờ lại là người quen của Lục Tiểu Thiên. Chính là ông cháu Triệu thị đã gặp qua ở Địa Diễm Sơn, Triệu Nguyên Quân và Triệu Ly. Lúc này Triệu Nguyên Quân đã là tu sĩ Trúc Cơ tầng một, xem ra cơ duyên của đối phương cũng không tệ, niên kỷ như vậy mà vẫn có thể trúc cơ thành công, cũng coi như vô cùng hiếm thấy. Về phần tôn nữ Triệu Ly của lão, hiện tại đã là một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, song phương đều tu luyện Liễm Tức thuật, khi vừa đụng mặt, liền cảm ứng được cỗ khí tức quen thuộc trên người đối phương, Ông cháu hai người Triệu thị hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại gặp được Lục Tiểu Thiên ở chỗ này.
Ngoài ra còn có ba người, phân biệt là một thanh niên cẩm y tay cầm quạt tên Ngô Tinh, muội muội của y là nữ tử mặc váy lục tên Ngô Y Y, còn có một lão giả với mái tóc vàng, tự xưng là Hoàng lão quái, về phần người chèo thuyền kia, thì lại tự xưng là Tả Hiền.
Lục Tiểu Thiên đi tới Tịch Tinh Hồ này đã được mấy tháng, hồ này mênh mông vô biên, xung quanh đều hoang tàn vắng vẻ. Linh vật nơi đây cũng thưa thớt, thậm chí trong cái hồ lớn như vậy cũng có rất ít yêu thú xuất hiện. Linh khí cũng vô cùng mong manh. Dưới loại hoàn cảnh này, tự nhiên là ít có tu sĩ nguyện ý tới nơi này. Ngay cả tu sĩ Dị vực đang xâm lấn, cũng lựa chọn bỏ qua nơi này. Dù sao Tịch Tinh Hồ cũng không có giá trị để tranh đoạt, địa phương tuy lớn nhưng không có chỗ để thủ, không có linh vật có thể dùng, có chiếm cũng không có lợi ích gì. Lại nói Vọng Nguyệt tu tiên giới rộng lớn vô biên, tu sĩ Dị vực tuy rằng là do mấy vực liên hợp lại, nhưng cũng chỉ có thể lựa nơi trọng điểm mà chiếm cứ, không thể nào chia binh đi khắp nơi.
Lục Tiểu Thiên từ sau khi rời khỏi Âm Phong Cốc, cẩn thẩn rời khỏi phạm vi hoạt động của Phi Kỵ bộ tộc, mới tế ra thuyền Thanh Phong, một đường chạy tới Tịch Tinh Hồ để tìm kiếm Tịch Tinh Thạch trong truyền thuyết. Lần tìm kiếm này đã hết mấy tháng thời gian, đừng nói là Tịch Tinh Thạch trong truyền thuyết, thậm chí một khối linh thạch cũng không kiếm được. Thậm chí hắn cũng có chút hoài nghi liệu Tô Hồng Đào có lừa gạt hắn hay không. Bất quá nghĩ lại Tô Hồng Đào cũng không cần thiết phải lừa gạt một tên vãn bối như hắn, hơn nữa lúc đó Lôi Vạn Thiên cũng có mặt, Tô Hồng Đào cho dù không vừa mắt hắn, cũng sẽ không thể không giữ mặt mũi cho mình trong tông môn được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT