Cùng Vương Đức Phong tách ra, Lục Tiểu Thiên cỡi ngựa gỗ tiến về viện tử của mình, không đi được bao xa, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh lão giả lưng gù gầy nhỏ. Lão giả đó lúc này đang đưa lưng về phía hắn, Lục Tiểu Thiên không khỏi khẽ giật mình, bóng lưng này có chút quen thuộc. Tên lão giả lưng gù đó tựa hồ phát giác có người đang nhìn mình, liền xoay người qua lại. Đánh giá Lục Tiểu Thiên một hồi, giữa hai lông mày lóe qua một tia kinh ngạc, sau đó cười gằn nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là Lục sư đệ, từ sau trận chiến liên thủ chống lại tu sĩ Nam Hoang, đã xa cách nhiều năm, Lục sư đệ vẫn khỏe chứ."
Năng lực cảm ứng thật là nhạy bén, trong lòng Lục Tiểu Thiên hơi có chút kinh ngạc. Trên đường người nhiều như vậy, bản thân chỉ là ở sau lưng nhìn Tuân Tu vài cái, y liền phát giác được dị thường. Trước đó ở Tàng Thư điện khi lần đầu gặp phải Tuân Tu, cảm giác y cho người khác tuy rằng không thể nói là thân thiết, nhưng cũng tuyệt không khiến người ta ác cảm. Chỉ là lúc này gặp lại Tuân Tu, đối phương không chỉ tu vi cũng đã tiến vào Trúc Cơ tầng bảy, mơ hồ còn có chút dấu hiệu sắp đột phá, trở thành tu sĩ Trúc Cơ tầng tám. Hơn nữa cho dù Tuân Tu ẩn tàng có tốt hơn nữa, nhưng Lục Tiểu Thiên vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Tuân Tu trong lúc lơ đễnh chẳng khác gì độc xà vậy.
Công pháp thật là âm tà, Lục Tiểu Thiên trong lòng run lên. Loại thay đổi này của Tuân Tu chính là từ một lần ngoài ý muốn phát hiện bí mật của lân phiến màu đen bắt đầu, không chỉ thực lực bạo tăng, hơn nữa tính tình cũng đại biến, xem ra mấy khôi lân phiến màu đen này nhất định ẩn chứa công pháp tà dị kinh thiên nào đó.
"Nhờ phúc của Tuân sư huynh, mấy năm nay vẫn tốt." Lục Tiểu Thiên cười nhạt một tiếng, có lẽ thực lực Tuân Tu đại tăng, nhưng lúc này hắn cũng không phải là một tu sĩ vừa mới trúc cơ không bao lâu. Tu vi cũng không hoàn toàn thua kém đối phương. Đối với ánh mắt âm lãnh của Tuân Tu, Lục Tiểu Thiên cũng không cần quá mức để tâm. Bản thân Lục Tiểu Thiên dùng Liễm Khí thuật áp chế pháp lực ba động của bản thân tới tiêu chuẩn Trúc Cơ trung kỳ, xem ra Tuân Tu cũng không nhìn ra được, chỉ cần khi đi cùng nhau phòng bị một chút là được. Bất quá hắn và Tuân Tu chú định là người không đi chung một con đường, về sau cơ hội đi cùng phỏng chừng sẽ có rất nhiều, về phần Tuân Tu muốn đi gây họa cho người khác, hắn cũng chỉ mặc kệ đối phương, chỉ cần không dính dáng tới bản thân hắn là được.
"Từ lúc trước sau khi cùng ngươi tách ra, La sư đệ và Tô sư muội tựa hồ có chút thành kiến với ta, rất là đề phòng, có phải ngươi ở sau lưng nói lời khó nghe nào không?" Tuân Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên nói: "Ta khuyên ngươi không nên ở sau lưng ác ý dùng lời hãm hại người khác thì tốt, cẩn thận sẽ bị báo ứng."
"Nếu muốn người ta không biết, thì bản thân mình đừng làm. Có phải là ác ý hãm hại hay không, Tuân sư huynh tự nhiên trong lòng biết rõ. Lúc trước ở trong rừng trúc, thủ pháp đánh lén và khí tức của bóng đen đó tuy rằng có thể giấu được nhất thời, nhưng không giấu được cả đời. Về phần ta làm thế nào, Tuân sư huynh cảm thấy bản thân quản được sao?" Lục Tiểu Thiên đối với ánh mắt uy hiếp của Tuân Tu coi như không thấy nói.
"Ý tứ của Lục sư đệ chính là muốn đối địch với ta?" Ánh mắt của Tuân Tu đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, ẩn giấu sâu bên trong là vẻ âm tàn và hiểm độc kinh người, cho người ta một loại cảm giác giống như một con độc xà ẩn tàng lâu năm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT