Nếu như bản thân học được thủ đoạn kia của Hắc Phong Yêu Mãng, bất kể là dùng để công kích, hay là dùng để tránh né công kích, lại hoặc dùng để bỏ chạy, cũng đều là thủ đoạn tuyệt hảo, không có quỹ tích nào có thể theo được, cũng không hề có chút dấu vết nào.
Lục Tiểu Thiên cầm chặt khối đá màu xám trong tay, vẻ mặt âm tình bất định. Có một chút muốn từ bỏ, nhưng thực lực của hắn tạm thời đã tới bình cảnh, ngoại trừ từ từ đề thăng tu vi ra, cũng không hề có phương thức khác có thể gia tăng thực lực bản thân. Khối đá màu xám trước mặt có lẽ là cơ hội duy nhất.
Sau một hồi do dự, Lục Tiểu Thiên cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định vẫn nên thử lại lần nữa, cùng lắm thì lại mất thêm một sợi thần thức mà thôi. Tuy rằng có chút đau đớn, tổn thất nhưng cứ dùng Dưỡng Hồn đan để khôi phục là được. Chỉ là cần hao phí một chút thời gian mà thôi, hơn nữa hắn có song nguyên thần, cũng không hề ảnh hưởng tới việc tu luyện hằng ngày hoặc là chiến đấu.
Nghĩ tới đây, Lục Tiểu Thiên lần nữa phân ra một sợi thần thức thẩm thấu vào trong khối đá màu xám. Cơ hồ vào một sát na khi thần thức tiến vào trong đó, Lục Tiểu Thiên liền cảm giác được não bộ truyền đến một tràng đau đớn tựa như kim châm vậy. Sắc mặt hắn trắng bệch, vô cùng khó coi nhìn khối đá màu xám trong tay mình. Chỉ một sát na mà thôi, thần thức vừa tiến vào trong khối đá màu xám đó lại biến mất không thấy đâu, không hề có chút dấu vết gì, ngay cả một tia cảm ứng cũng không có.
Lẽ nào khối đá này thật sự có thể cắn nuốt thần thức sao? Yêu thú cắn nuốt đồ vật thì hắn thấy nhiều rồi, nhưng yêu thú cắn nuốt thần thức thì lại chưa thấy qua. Đặc biệt còn là một khối đá màu xám như là tử vật trong tay hắn, Lục Tiểu Thiên quyết tâm liều mạng. Lần nữa phân ra một sợi thần thức, tuy rằng khoảng khắc mất đi liên hệ với sợi thần thức này khiến hắn đau đớn khó tả, nhưng mấy sợi thần thức thì trong thời gian ngắn cũng không thể tạo thành thương tổn quá lớn với nguyên thần của hắn.
Một hơi lặp lại máy lần, Lục Tiểu Thiên sắc mặt có vẻ tái nhợt. Trong đầu lần nữa lại đau như bị kim châm. Bất quá lần này vẻ mặt Lục Tiểu Thiên lại có chút vui mừng. Trước đó mấy lần, thần thức vừa tiến vào trong khối đá liền bị cắt đứt liên hệ. Lần này mơ hồ hắn cảm giác được bên trong có chút sương mù mông lung. Tuy rằng vẫn không hề phát hiện được cái gì, thần thức chỉ cảm ứng được nhiều thêm một sát na cơ hồ không bao nhiêu, nhưng so với trước đó không hề có thu hoạch gì thì đây đúng là khác biệt về bản chất. Giống như là một bộ quy giáp phòng ngự không hề có chút sơ hở đã bị hắn xé mở ra một vết nứt nho nhỏ.
Sắc mặt Lục Tiểu Thiên mặt dù có vẻ hơi tái nhợt, nhưng tinh thần lại rất tốt, đã làm được tới bước này. Khối đá màu xám lóe lên rồi biến mất trong tay Lục Tiểu Thiên, bị hắn lần nữa thu vào trong kết giới. Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày tích tụ mà thành, nước chảy đá mòn không phải là chuyện của ngày một ngày hai. Vốn hắn đã không ôm hy vọng gì, không nghĩ tới còn có khả năng phát ra một tia manh mối, đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Lúc này hắn đã mất đi mấy sợi thần thức, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có chút hơi cưỡng cầu quá.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play