Trong một sơn trang thần bí có khí thế hùng vĩ, một người trung niên nam tử với thân hình thô ráp có tướng mạo đường hoàng giơ tay đánh ra một chưởng, bên cạnh một chiếc ghế dày do kim loại tạo thành trực tiếp bị đánh vỡ, có thể thấy được chưởng lực của người này lớn thế nào.

"Nhị ca, xem ra Kính nhi có lẽ đã chết dưới tay người này, chúng ta sau đó phải làm thế nào?" Tư Đồ Minh đứng bên cạnh hỏi, y rất lâu rồi không thấy huynh trưởng của mình nổi giận như vậy.

"Thù giết con, không đội trời chung. Ta quyết phải chính tay giết chết người này, nếu không khó có thể giải mối hận trong lòng!" Tư Đồ Dũng hai mắt đỏ lên nói.

"Ta cùng nhị ca đi Vọng Nguyệt Tiên thành!" Tư Đồ Minh nói.

Tư Đồ Dũng lắc đầu nói: "Không cần đâu, tam đệ, chúng ta ở Vọng Nguyệt Tiên thành còn có cừu gia, Lương Châu tuy rằng cằn cỗi một chút, nhưng linh vật có được cũng đủ để cho đệ và Hiển nhi tạm thời tu luyện cũng đủ rồi. Chuyến đi Vọng Nguyệt thành này của ta cũng không biết trước chuyện gì, trọng trách truyền thừa gia tộc sau này liền giao cho đệ rồi."

"Nhị ca..." Tư Đồ Minh thanh âm có chút nghẹn ngào... ...

Một đường đi về phía tây chạy tới Đại Lương quốc, có lẽ do cách Vọng Nguyệt thành càng gần rồi. Truyền thuyết về Tiên nhân trong phàm nhân thế tục càng ngày càng nhiều.

Ví dụ như một vị thư sinh lên kinh thi cữ, ở trong một miếu hoang dọc đường đi gặp được Hồ Tiên, sau đó thi được công danh, cùng Hồ Tiên cả đời tương thân tương ái.

Hoặc trên bầu trời một con đường nào đó, xuất hiện ngũ sắc tường vân, một vị đạo sĩ tóc bạc cưỡi mây bay ngang qua.

Hoặc trong một con sông nào đó, một con cá thành tinh tác oai tác quái, làm hại ngư dân hai bên bờ, sau đó một vị tiên nhân mặc hắc y cưỡi mây bay tới, một kiếm chém xuống dưới sông, giết chết con cá đó rồi cưỡi mây bay đi.

Linh thạch lại có thể bỏ vào trong không gian thần bí? Lục Tiểu Thiên nhìn linh thạch trên mặt đất nhất thời kinh ngạc. Trên đường đi tới Đại Lương quốc, hắn vừa đi vừa tu luyện các loại phép thuật.

Vô tình trong một lần, trên tay vừa cầm linh thạch vừa suy nghĩ làm sao để đề cao uy lực và tốc độ của phép thuật, bất tri bất giác thần thức lại tiến vào trong không gian thần bí trong cơ thể, Lục Tiểu Thiên kinh ngạc phát hiện linh thạch cũng bị mang theo vào đây.

Không biết có thể mang ra lại không, mang theo nghi vấn như vậy, Lục Tiểu Thiên lại thử lại một lần. Linh thạch lại được mang ra trở lại, phát hiện này khiến hắn vui mừng khôn xiết.

Liệu có phải không gian thần bí đó giống như túi trữ vật vậy, đồ vật có linh khí cũng đều có thể mang ra mang vào?

Sau đó hắn liền thử nghiệm dùng Ảnh Nghĩ, Tử Linh thảo, còn có bộ da của linh thú, phát hiện linh thú còn sống lại không thể mang vào, nhưng Tử Linh thảo, bộ da của linh thú thì lại có thể.

Đáng tiếc trên tay không có linh phù, nếu không cũng muốn thử một lần. Nghĩ tới linh phù, Lục Tiểu Thiên ánh mắt sáng lên.

"A, hảo đồ đệ, ngươi sao lại biến mất mấy tháng trời không nói chuyện cùng ta thế, mấy tháng gần đây ta đến một tia linh khí cũng không hấp thu được, ngươi làm sao vậy?"

"Thực lực ta có hạn, lại không biết phép thuật, kiếm không đủ linh vật, cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân tu luyện. Tự nhiên sẽ không có nhiều linh khí."

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắc bào lão giả, Lục Tiểu Thiên vội vàng giấu hết Tử Linh thảo đi, tránh để cho hắc bào lão giả phát hiện bí mật này.

"Thật là rắc rối mà, hay là ngươi thả ta ra cho rồi, cả ngày nhốt ta ở nơi này, lại còn tiêu hao linh khí của ngươi, thật là không đáng." Hắc bào lão giả nói.

"Nằm mơ đi!" Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói ra liền kết thúc cuộc trò chuyện này.

"Ê, ê, đừng đi mà, cùng ta nói chuyện đi." Hắc bào lão giả vội kêu lên vài tiếng, nhưng đã không còn thấy bóng ai nữa. Hắc bào lão giả chán nãn, lại tự mình lơ lửng bay đi, hòng tìm kiếm lối thoát ra.

"Tiểu nhị, mười cân thịt dê, một bình rượu nhạt, ngoài ra còn cho con ngựa của ta một chút đồ ăn tốt chút nhé."

Lục Tiểu Thiên đi vào một căn tửu lầu, ngồi ở bàn gần bên cạnh cửa nói, trải qua vài tháng, cuối cùng đã tới Đại Lương quốc. Liên tục đi hơn mấy tháng trời, ăn gió nằm sương, lần đi Vọng Nguyệt thành này còn chưa biết trước mắt ra sao, hiện tại cũng nên thưởng cho bản thân một bữa vậy.

"Được ạ, khách quan đợi chút." Tiểu nhị trong tiệm tiến tới châm trà rồi nhiệt tình nói: "Nhìn khách quan bộ dạng phong trần mệt mỏi, chính là muốn đi Vọng Nguyệt tiên thành sao?"

"Ngươi sao lại biết?" Lục Tiểu Thiên sắt mặt đanh lại.

"khách quan không cần khẩn trương, mỗi năm có không ít người đi Vọng Nguyệt Tiên thành đều ngang qua tiệm này, có võ giả thế tục, cũng có ngươi tu tiên. Bất quá võ giả từ phía đông đi tới, muốn vượt qua được giặt cướp còn có mãnh thú, nếu không phải là nhóm đội cùng đi là không thể được, giống khách quan những người đi một mình như vậy, quá nửa là người tu tiên có bản lĩnh to lớn. Lại nói, khách quan gọi mười cân thịt dê, còn có bình rượu, phàm nhân bình thường sau khi đi đường gian nan sẽ không còn khẩu vị tốt như vậy." Tiểu nhị giải thích nói.

"Võ giả thế tục cũng đi Vọng Nguyệt Tiên thành sao? Nơi đó không phải là nơi tụ tập của tu tiên giả sao? Ngươi rất hiểu rõ Vọng Nguyệt thành sao?" Lục Tiểu Thiên kinh nghi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play