Lão giả lông mày trắng dẫn đầu Thanh Đan Cung có tu vi Trúc Cơ tầng tám tên Ôn Phủ, thực lực còn kém hơn Triệu Phụng Sơn của Kim Tàm Cốc một chút. Sau khi nghe được Lục Tiểu Thiên nói, Ôn Phủ sắc mặt thoáng có chút xấu hổ, nhìn về phía Triệu Phụng Sơn nói, " Triệu đạo hữu, Nam Hoang và Vọng Nguyệt tu tiên giới mặc dù luôn có tranh đấu, nhưng trước mắt chúng ta đều đang ở trong tuyệt cảnh, không bằng trước tiên song phương đình chỉ tranh đấu, cùng nhau tìm kiếm biện pháp ra ngoài, như thế nào?"
Triệu Phụng Sơn trợn mắt nói, "Bạch mi lão đầu, trước đó chúng ta đã có ước định rồi. Vì bảo đảm thực lực của hai bên cân bằng, phàm là tu sĩ xuất hiện ở khu cấm địa này có khả năng phá vỡ sự cân bằng đều phải giết hết. Trước đó các ngươi có sáu người, về sau có thêm một người, ta dựa theo ước định cũng không hề động thủ. Tu sĩ hai phái các ngươi liên hợp đã chiếm thượng phong về mặt nhân số. Nếu như lại nhiều một người, về phần thực lực cũng muốn chiếm thượng phong luôn sao. Sau đó nếu như vẫn là người của Vọng Nguyệt tu tiên giới các ngươi tới, cân bằng một khi bị phá vỡ, sinh tử của đám tu sĩ Dị vực chúng ta chẳng phải là sẽ do các ngươi định đoạt? Một câu thôi, giao người này cho chúng ta xử trí, hoặc là chúng ta hiện tại liền khai chiến, có ngươi không ta!"
"Vị đạo hữu này, xin lỗi, ta và tu sĩ của Kim Tàm Cốc đã ước hẹn trước đây. Buộc lòng ta không thể ra sức." Ôn Phủ nhún vai một cái nói.
"Ngươi tự cầu phúc đi, ta thấy ngươi không bằng giao mọi thứ ở trên người cho chúng ta, miễn cho những tên tu sĩ Dị vực kia chiếm tiện nghi." Một nam tử trung niên trông có chút gian xảo, bộ ngực trần trụi có hoa văn hình một con yêu linh màu đen, lúc này con mắt tham lam vô tình hay hữu ý đánh giá Lục Tiểu Thiên nói.
Sắc mặt Lục Tiểu Thiên lập tức trầm xuống. Cho dù là kẻ thù sống còn, ở trong hoàn cảnh đặc thù vẫn còn có thể tạm hòa hoãn. Nhưng điều kiện tiên quyết là thực lực của hai bên cân bằng nhau, mỗi bên mưu cầu lợi ích của riêng mình. Một khi thực lực cân bằng có thể bị phá vỡ, sự hòa hoãn tự nhiên cũng không còn tồn tại. Hiển nhiên tu sĩ của Kim Tàm Cốc hết sức rõ ràng đạo lý này, bởi vậy mới trở nên cứng rắn như thế. Bởi vì nhân số tu sĩ của Vọng Nguyệt tu tiên giới đã chiếm thượng phong, nếu như kẻ tới sau đó vẫn là tu sĩ của Vọng Nguyệt tu tiên giới, thực lực của hai bên chênh lệch sẽ càng ngày càng lớn, bọn họ sẽ không còn chút khả năng phản kháng nào. Nếu đã như vậy, không bằng hiện tại liều chết đánh cược một lần.
Mà đám Ôn Phủ gồm sáu tu sĩ chính là hiểu rõ điểm này, thực lực của bọn họ cũng không chiếm ưu thế áp đảo. Một khi người của Kim Tàm Cốc liều mạng, bọn họ cho dù có thể thắng, đoán chừng cũng sẽ vẫn lạc mất mấy người, dù gì bọn họ còn chưa phải đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Vì một người không quen biết như Lục Tiểu Thiên mà mạo hiểm tính mạng, bọn họ hiển nhiên là không nguyện ý.
Pháp tắc sinh tồn trong tu tiên giới, từ trước đến nay là lấy lợi ích bản thân làm trọng, những người này không cần thiết phải vì hắn mà liều mạng với tu sĩ của Kim Tàm Cốc. Lục Tiểu Thiên cũng không oán trách chút nào, rất nhanh liền nhận rõ sự thật tàn khốc trước mắt. Vì tự vệ, những tu sĩ Thanh Đan Cung, Man Thú Tông này đã từ bỏ hắn. Chỉ là đối phương không giúp hắn thì thôi mà còn buông lời chế nhạo, nếu như có cơ hội, hắn nhất định sẽ đòi lại công đạo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play