Lục Tiểu Thiên sờ sờ mũi, lúc này hắn coi như đã biết rõ một số đồ vật trên người mình là những gì rồi, Nguyên Khí đan là đan dược dành cho Luyện Khí hậu kỳ và Luyện Khí đại viên mãn sử dụng. Tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ thông thường trên người chỉ có một ít Tụ Khí đan thôi. Không ngờ hắn lại lấy ra đan dược dành cho Luyện Khí hậu kỳ mới có thể sử dụng, đối với Lữ Bích Phượng mà nói, quả thật rất kinh khủng. Nếu như để cho nữ tử này biết trong túi trữ vật của hắn còn có hai bình Nguyên Khí đan khác, không biết biểu tình của nàng sẽ như thế nào nữa.

"Một vấn đề cuối cùng, đường tới Vọng Nguyệt tiên thành đi như thế nào?"

Nữ tử váy đỏ nói: "Từ Lương Châu, một đường đi về phía tây, trước sau phải xuyên qua Nguỵ Quốc, Võ Quốc, Bắc Chu Quốc... Hơn mười cái quốc gia thế tục, lộ trình xa xăm có hơn mười vạn dặm. Nhưng mà ta phải đề tỉnh ngươi một câu, Vọng Nguyệt tiên thành không phải ai cũng có thể đi."

"Vì sao, Vọng Nguyệt tiên thành rất nguy hiểm sao?" Lục Tiểu Thiên không hiểu hỏi.

Vọng Nguyệt tiên thành là nơi tụ tập của tán tu, cũng là nơi dừng chân của một số tông môn tu tiên. Số lượng tán tu ở đó tính bằng vạn, còn số tán tu ra vào nơi đó mỗi ngày càng nhiều gấp mấy lần. Giống như ngươi những tu sĩ Luyện Khí tầng một, trong thành nhiều lắm cũng chỉ làm một số việc thấp hèn để sinh tồn, địa vị so với võ giả thế tục cao hơn một chút. Nếu không phải tư chất xuất chúng, được tông môn đại phái nhìn trúng thu vào trong môn hạ, dựa vào bản thân cực khổ sinh tồn, e rằng cả đời cũng không thể tu luyện tới cảnh giới cao hơn.

"Vọng Nguyệt thành nhiều tán tu như vậy, không phải cũng không gia nhập tông môn sao, chẳng lẽ tán tu cũng chỉ có thể làm tạp vụ, không thể trở nên nổi trội hơn sao? Lục Tiểu Thiên nói.

Nữ tử váy đỏ cười lạnh nói: "Trong số tán tu cũng có nhân vật lợi hại, rất nhiều tán tu tụ tập ở Vọng Nguyệt tiên thành, là bởi vì trong Vọng Nguyệt sơn mạch phụ cận Vọng Nguyệt tiên thành có vô số linh vật vô cùng tận, rất nhiều tán tu ở trong Vọng Nguyệt sơn mạch tìm kiếm linh vật để tiến hành tu luyện. Bất quá trong sơn mạch yêu thú cũng nhiều không đếm xuể, và các tu sĩ tầm bảo khác cũng thường xuyên cướp bóc lẫn nhau, loại tu sĩ Luyện Khí tầng một như ngươi, e rằng không tới mấy ngày, liền trở thành một đống xương trắng rồi."

Nghe xong lời của nữ tử váy đỏ, Lục Tiểu Thiên trong lòng có chút tính toán. Từ hắc bào lão giả và lời châm biếm của nữ tử váy đỏ, còn có những tao ngộ mà hắn gặp qua trên đường, không có cái nào mà không hiển thị rõ trong tu tiên giới là cá lớn nuốt cá bé, mạnh hiếp yếu, so với tranh đấu trong thế tục càng đáng sợ, càng kịch liệt hơn. Bất quá dù vậy cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm truy cầu đại đạo của hắn.

"Linh thú trước kia của ngươi tựa hồ từ trong túi trữ vật trên người ngươi đi ra, cái túi đó thuộc về ta."

Lục Tiểu Thiên giơ tay lấy xuống cái túi gấm nhỏ trên người nữ tử, hai lần trước hắn đi vào Bình Võ huyện thành đều không tiện dẫn theo Hoa Báo, đều để cho Hoa Báo đợi ở nơi hoang dã. Bất quá sau khi trải qua trận chiến với kim bào nam tử, hắn rõ ràng chiến lực của bản thân không đủ, nếu như không có Hoa Báo, trong thành gặp phải kim bào nam tử, hắn cũng chỉ có thể chạy trối chết, e rằng không thể làm gì đối phương. Hơn nữa hắn không hiểu pháp thuật, cũng không thể chạy thoát khỏi ma chưởng của đối phương.

Thấy Lục Tiểu Thiên chỉ lấy đi túi linh thú của mình, nữ tử váy đỏ cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như đổi lại là một người tâm ngoan thủ lạt khác, e rằng sinh mạng của nàng cũng khó có thể giữ. Thiếu niên trước mặt tuy rằng ra tay quyết đoán, cũng may cũng còn giữ chữ tín, không hề có ý nghĩ lật lọng. Còn con Khứu Yêu Thử đó không biết chạy đi đâu rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng tìm một số người, cũng không có chiến lực gì cả. Túi linh thú bị thiếu niên trước mặt lấy đi, đối với nàng tổn thất cũng không lớn.

"Ngươi định khi nào thả ta ra?" Nữ tử váy đỏ nói ra vấn đề mình quan tâm nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play