Thông qua tranh đấu với hắc bào lão giả, Lục Tiểu Thiên hiểu rõ một cái đạo lý, đối với địch nhân nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ, nếu không hậu hoạn vô cùng. Kim bào thanh niên này muốn lấy mạng hắn, vốn không phải là người tốt gì. Lục Tiểu Thiên sắc mặt phát lạnh, chỉ huy năm con Ảnh Nghĩ còn lại tiếp tục quấy nhiễu kim bào thanh niên. Còn Hoa Báo vô cùng dũng mãnh giết tới.
Sau một nén hương thời gian, kim bào thanh niên một kiếm chém bay một con Ảnh Nghĩ, Hoa Báo thừa dịp sơ hở của y, một ngụm cắn đứt cánh tay phải đang cần kiếm của kim bào nam tử.
"Tha, tha mạng... ..." kim bào thanh niên hét thảm rồi quỵ trên mặt đất lăn vài vòng lùi lại về sau, máu tươi nhuộm cả mặt đất.
"Hống!" Hoa Báo một hơi cắn đứt cổ họng y, kim bào thanh niên nhất thời im bặc.
Lục Tiểu Thiên sỗ sàng lục soát đoạt lấy tất cả đồ vật trên người kim bào thanh niên, cây kiếm thanh sắc nhìn cũng được, so với đoản thiết kiếm ở eo hắn còn sắc bén hơn nhiều. Ngoài trừ thanh kiếm ra, còn có một cái túi trữ vật.
Mở túi ra, Lục Tiểu Thiên nhất thời vui mừng khôn xiết, bên trong lại có năm khoả Tụ Khí đan, ngoài ra còn có một quyển Sơ Cấp Pháp Thuật Toàn Thư, tiện tay lật mấy trang ra xem, hệ Kim, hệ Mộc... ngũ hành phát thuật đều có, hắc bào lão giả một mực không chịu dạy hắn pháp thuật, không nghĩ tới lại đạt được từ trên người kim bào thanh niên, có quyển cổ tịch này, sau này có thể tự học pháp thuật, thật là niềm vui ngoài ý muốn, trận ác đấu này cũng xứng đáng.
Trong túi trữ vật còn có một bình thuốc, không biết dùng để làm gì, hắn cất hết mọi thứ rồi nhìn về phía nữ tử váy đỏ.
"Đừng, đừng giết ta!" Lúc này thiếu nữ váy đỏ bị Ảnh Nghĩ liên tục cắn mấy cái, vẫn chưa khôi phục lại, cơ thể vẫn có thể cử động một chút, nhưng đã tạm thời mất đi chiến lực. Chỉ là thần thức vẫn tỉnh táo, nhìn thấy kim bào thanh niên thân tử, thiếu nữ váy đỏ bị doạ tới sắc mặt tái nhợt, nàng làm sao cũng không nghĩ tới thiếu niên trước mắt chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng một, lại có một con linh thú lợi hại như Hoa Báo, còn có nhiều Ảnh Nghĩ như vậy. Hơn nữa đã sớm bố trí đám Ảnh Nghĩ ở xung quanh, chuẩn bị phục kích. Với thực lực Luyện Khí tầng hai của nàng, cũng chỉ có thể thu phục con Khứu Yêu Thử mà thôi.
Lục Tiểu Thiên không biết đối phương có còn thủ hạ khác không, lúc này hắn thần thức hao tổn, Hoa Báo cũng thụ thương không nhẹ, nếu như còn có địch nhân xuất hiện, e rằng tình hình sẽ khá nguy hiểm. Nơi này không nên ở lâu, trước tiên phải kiếm một chỗ an toàn nghỉ ngơi rồi nói. Con chuột xám lúc trước không biết bị doạ đi đâu rồi, nữ tử này lưu lại còn có chỗ dùng. Lục Tiểu Thiên tìm một cây thanh đằng cột cặt nữ tử váy đỏ, còn điều khiển vài con tiểu Ảnh Nghĩ bay vào trong người nữ tử, xác định có thể tuỳ lúc áp chế nàng, lúc này mới yên tâm vác theo nữ tử váy đỏ đi vào sơn lâm, tới sơn động bí ẩn trước đó, dùng vách đá che kín cửa động.
Bùm! Lục Tiểu Thiên thả nữ tử váy đỏ xuống đất, nàng không nhịn được kêu lên một tiếng.
"Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?" Nữ tử váy đỏ tỏ vẻ đáng thương nói.
"Đừng có giả vờ trước mặt ta, nếu không đừng trách ta không khách khí. Ngươi tên gì, còn có kim bào thanh niên bị ta giết gọi là gì, các ngươi tại sao lại tìm ta? Con chuột xám đó lại là chuyện như thế nào?"
Lục Tiểu Thiên không hề có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, trước không nói nữ tử này ăn mặc phù phiếm hở hang, không phải là loại con gái hắn ưa thích. Trước đó chịu thiệt với hắc bào lão giả nhiều rồi, hắn làm sao có thể bị loại nữ tử này dụ hoặc.
"Ta tên Lữ Bích Phượng, kim bào nam tử kia tên Tư Đồ Kính, là người của Tư Đồ gia tộc. Con chuột xám đó là linh thú của ta Khứu Yêu Thử, không có sức chiến đấu, nhưng khứu giác vô cùng linh mẫn, trong một phạm vi nhất định, có thể dựa theo mùi vị mà tìm được người muốn tìm.
Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên không hề động lòng trước vẻ đẹp của mình, Lữ Bích Phượng chỉ có thể thành thật trả lời.
"Khứu Yêu Thử!" Lục Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhận biết của hắn với tu tiên giới quả thật là hoàn toàn trống rỗng, nếu như hắn biết có sự tồn tài của Khứu Yêu Thử, tuyệt không để cho đối phương có cơ hội.
"Tư Đồ gia tộc là gia tộc như thế nào? Bọn họ có bao nhiêu người?"
"Ta có thể nói hết cho ngươi những gì ta biết, nhưng sau khi người có được đáp án mình muốn, có thể cho ta một con đường sống không?" Lữ Bích Phượng cò kè mặc cả nói.