"Tiểu tử kia hẳn là chưa đi xa đâu, các ngươi tìm kiếm xung quanh một lát, nếu như tìm không thấy thì thôi vậy."

Kim bào thanh niên hoà hoãn lại nộ hoả trong lòng, Diệu Chi đường trong huyện thành thế lực không ít, rất nhanh liền phát hiện kẻ đã lấy đi Tử Linh thảo, y hiện tại chỉ là Luyện Khí tầng hai, Tử Linh thảo đồng dạng cũng có tác dụng rất lớn với y.

Y sở dĩ không cho hai mươi vị nhất lưu võ giả theo sau, còn rời khỏi xe ngựa, là do e ngại động tĩnh quá lớn, kinh động tới đối phương. Không nghĩ tới đuổi tới đây lại để bị chạy mất.

Người này ra tay tàn nhẫn, xem ra cũng là lai giả bất thiện. Trong rừng rậm trên một gò đất nhô cao, Lục Tiểu Thiên ngồi xổm trong bụi cây nhìn thấy nam tử đội nón trúc bị đông thành băng điêu. Trong lòng cũng không có xúc động quá lớn.

"Tư Đồ đại ca không cần động nộ, nếu như người này chạy không xa, tin rằng còn có khả năng đuổi kịp." Thiếu nữ váy đỏ vuốt cái túi gấm nhỏ treo bên hông.

Bạch quang loé lên, một con chuột lông toàn thân màu xám xuất hiện trên mặt đất.

"Khứu Yêu thử! Không nghĩ tới ngươi lại có một con linh thú như vậy." Kim bào nam tử nhất thời kinh hỉ.

"Tuy rằng không có giúp đỡ gì trong chiến đấu, nhưng mà ngẫu nhiên cũng có một chút tác dụng, cho nên nuôi một con. Chỉ cần người này còn trong phạm vi năm dặm, liền có thể tìm ra." Thiếu nữ váy đỏ cười yêu kiều nói.

Chi chi... con chuột xám hình thể so với mèo hoang thông thường còn muốn lớn hơn một chút tốc độ rất nhanh, kêu lên một tiếng rồi xông vào trong bụi cây. Trong chớp mắt nó đã chạy ra xa hơn mười trượng.

"Người này lá gan cũng không nhỏ, còn dám núp ở một bên quan sát chúng ta." Thiếu nữ váy đỏ nhìn thấy phản ứng của chuột xám, nhãn thần quét về phía bụi cỏ không xa kia đảo qua, lập tức cười nói.

Không xong! Bị phát hiện rồi, Lục Tiểu Thiên trong lòng cả kinh, không nghĩ tới con chuột xám to lớn này mũi lại thính như vậy, vừa thả ra đã phát hiện nơi ẩn thân của hắn. Sớm biết vậy thì đã núp xa một chút rồi.

"Thật là không có cách này thì còn có cách khác, các hạ nếu không muốn ta đi mời, thì tự mình xuất hiện đi." Kim bào nam tử thở phào một hơi nói, còn nghĩ rằng sự tình sẽ có chút rắc rối, không nghĩ tới chớp mắt đã giải quyết rồi.

"Không biết hai vị tìm ta có việc gì?" Lục Tiểu Thiên cắn răng từ trong bụi cây đi ra, con chuột xám cách hắn hơn mười trượng liền không dám tới gần, xem ra thực lực cũng không phải mạnh, hắn liền có chút an tâm. Dù sao đối phương đã có hai người, nếu như còn có một đầu linh thú, vậy thì tình hình thật xấu tới cực điểm.

Kim bào thanh niên nhìn thấy linh khí ba động trên người Lục Tiểu Thiên rất yếu ớt, nhất thời hoàn toàn yên tâm, ngay cả một tia khách khí vừa sản sinh cũng tiêu biến. Y cười lớn nói: "Ta còn nghĩ là vị tán tiên nào lại tuỳ tiện đi lại ở Lương Châu, chẳng lẽ ngươi không biết Lương Châu là địa bàn của Tư Đồ gia ta sao? Bản thiếu gia hôm nay tâm tình tốt, biết điều thì giao ba cây Tử Linh thảo ra đây, ngoan ngoan cút ra khỏi Lương Châu."

Lục Tiểu Thiên sắc mặt khó coi nói: "Linh vật vô chủ, người có duyên sẽ được, ta nếu không giao, chẳng lẽ ngươi còn muốn mạnh mẽ đoạt lấy sao?"

"Hahaha... ... ..." Thiếu nữ váy đỏ phảng phất nghe thấy một câu chuyện rất hài hước, phải cười một lúc mới hồi phục lại.

"Nếu như ngươi đã không biết điều, thì đừng trách ta ra tay độc ác." Kim bào nam tử kinh thường nói, lười nói nhảm với Lục Tiểu Thiên, trực tiếp niệm chú ngữ. Năm sáu cây băng nhận liên tục xuất hiện.

Thiếu nữ váy đỏ hai tay khoanh trước ngực, lui ở bên cạnh, bộ dạng đứng coi náo nhiệt.

"Hống!" âm thanh thô to vang lên, một con Hoa Báo thể hình to lớn từ trong rừng rậm lao ra với tốc độ sấm sét.

Kim bào nam tử và nữ tử váy đỏ nhất thời cả kinh, không nghĩ tới nơi đây còn ẩn tàng một con yêu thú, không, phải nói là linh thú mới đúng, yêu thú không thể nào xảo hợp chạy tới công kích hai người bọn họ, mà lại không thèm để ý tới một kẻ yếu hơn như Lục Tiểu Thiên.

Kim bào nam tử vội vàng tháo túng băng nhận bắn về phía Hoa Báo.

Ầm ầm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play