Lục Tiểu Thiên một đường ngự đao phi hành trong lòng thầm than xui quẩy không thôi. Từ Linh Tiêu Cung tới Vọng Nguyệt Thành một đường thuận lợi, không có sóng gió gì. Nhưng vừa ra khỏi Vọng Nguyệt Thành, trước là bị người của Cổ Kiếm Tông trả thù, sau đó lại gặp phải mấy tên đệ tử của Thiên Trúc Giáo. Nếu không phải mấy người đối phương bị phân ra, sợ rằng tình huống hiện tại của hắn càng tệ hơn. Trước tiên bỏ chạy một lúc, nếu như hai tên gia hỏa này cứ cắn chặt không buông, chó cùng đường cũng có lúc sẽ cắn trả. Nói không chừng sau đó chỉ có thể quay lại liều mạng một phen. Xùy xùy, phải nói là bị ép tới tuyệt lộ, chó cùng đường mấy chữ này hình dung bản thân có chút không thích hợp.
Xem ra trước đó đáng lẽ phải ở lại Vọng Nguyệt Thành, hoặc là đợi Điền Tĩnh, Tống Hổ xử lý xong việc trên người mới cùng nhau hành động, nếu không lúc này cũng sẽ không lâm vào tình cảm cô độc chiến đấu như vầy.
Khiến Lục Tiểu Thiên thất vọng chính là hai kẻ của Thiên Trúc Giáo ở phía sau không hề có chút ý định bỏ cuộc, cũng may tốc độ của hai người này lại không nhanh bằng hắn.
"Nhạc sư huynh, làm sao bây giờ. Tiểu tử này tốc độ không chậm, hai người chúng ta lại không sở trường về tốc độ. Cứ như vậy sợ rằng là đuổi không kịp." Ngưu Cảnh Thái chân đạp một thanh phi kiếm, vẻ mặt lo lắng nói.
"Đáng tiếc Lôi Ưng Khôi Lỗi của ta đã bị tên Hư Thiên Môn kia đả thương, nếu không muốn đuổi kịp tiểu tử này cũng bất quá chỉ là chuyện trong chốc lát. Tiểu tử này thực lực không yếu, ngay cả Đào sư đệ cũng vẫn lạc trong tay hắn, chỉ kịp chạy thoát được nguyên thần. Hai người chúng ta nhất định phải hợp lực mới có nắm chắc phần thắng, việc quan hệ tới bí thuật truyền giáo của Thiên Trúc Giáo, bất kể như thế nào, đều phải đuổi theo. Hiện tại chức vị giáo chủ vẫn còn trống, sư phó đang cùng Bạch phó giáo chủ tranh đoạt chức chưởng giáo. Hai người chúng ta nếu có thể bắt được người này, khi sư phó leo lên chức chưởng giáo, còn sợ thiếu chỗ tốt cho chúng ta sao?" Nhạc Tùng nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại phân tích lợi hại trong đó nói.
"Đáng tiếc lần này chỉ có ba sư huynh đệ chúng ta đến Vọng Nguyệt Thành." Ngưu Cảnh Thái tức giận nói, "Bộ dạng này sợ rằng chúng ta sẽ đuổi không kịp đối phương."
"Nếu những người khác cũng tới đây, chúng ta còn có thể độc chiếm công lao này sao?" Nhạc Tùng trợn mắt nói: "Tiểu tử này chỉ có một người, sức chịu đựng có hạn, ngươi leo lên kiếm của ta trước, để ta ngự kiếm phi hành, ngươi thì nhắm mắt dưỡng thần, chúng ta thay phiên phụ trách truy kích. Tiểu tử này cho dù cho có nhiều linh thạch bổ sung, nhưng ngự kiếm lại tiêu hao thần thức, căn bản không thể hoàn toàn bổ sung, ta cũng không tin hắn có thể một mực ngự kiếm bay đi như vậy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play