Cứ lặp lại như vậy, mười mấy ngày sau, một vụ nổ vang lên trong sơn động. Hoa Báo một mực thủ hộ ngoài cửa động cũng bị doạ cho nhảy dựng. Nó đưa đầu vào trong nhìn thoáng qua, một thanh niên mặt mũi đen khịt đầy tro bụi đi ra.
Sau khi thanh niên ho khan kịch liệt mấy cái, hai tay chống nạnh đứng cười lớn.
"Lục, ngươi là Lục sư huynh?" Ngọn núi nhỏ mà Lục Tiểu Thiên kiến tạo động phủ có khu rừng cây rậm rạp, cây xanh râm mát. Ngôn Nghiên phải đi qua mấy con đường ngoằn ngoè mới đi tới gần được động phủ, vừa lúc nhìn thấy Lục Tiểu Thiên mặt đen kịt đi ra, nhịn không được giật mình kêu lên.
"Sao vậy, có chuyện gì sao?" Lục Tiểu Thiên thu lại tâm tình, kinh ngạc hỏi Ngô Nghiên. Mười mấy ngày không gặp, Ngô Nghiên cũng không đến nổi không nhận ra hắn chứ.
"Lục sư huynh, mặt của huynh." Ngô Nghiên nhìn bộ dạng mới lạ của Lục Tiểu Thiên liền che miệng cười.
"Mặt của ta sao?" Lục Tiểu Thiên có chút buồn bực nói.
Ngô Nghiên mím môi lấy ra một tấm gương đưa cho Lục Tiểu Thiên soi. Lục Tiểu Thiên vừa nhìn liền thấy gương mặt đen kịt xám xịt của bản thân trong gương. Nếu như là người không quen biết hắn, sợ rằng thật khó để nhận ra hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT