Bất quá lúc này Viên Hạo cũng đã buông bỏ sự kiêu ngạo của mình. Ba người Lục Tiểu Thiên tuy rằng biểu hiện ra thực lực không có ai bằng y. Bất quá Lục Tiểu Thiên ngoại trừ đánh giết yêu thú, còn không ngừng phóng thích ra pháp thuật hỗ trợ hai nàng Tô Thanh và Ngô Nghiên.
Tuy rằng chỉ là Băng Đống Thuật cực kỳ đơn giản, nhưng đang đồng thời khống chế hai kiện pháp khí, lại có thể thi triển pháp lực tinh thuần trong phạm vị cực nhỏ như vậy là chuyện kinh khủng cỡ nào. Sự giúp đỡ này lại có ích hơn nhiều so với việc trực tiếp xuất thủ giúp Tô Thanh và Ngô Nghiên các nàng kích sát yêu thú. Dù sao ở trong khu đầm lầy này, sợ nhất là bị rơi vào trong đó. Có lúc dù là đặt chân lên đống cỏ xanh, nhưng lúc nào cũng lo lắng thảm cỏ dưới chân không đủ chịu lực. Có lúc lại vì né tránh vây công của lượng lớn yêu thú, không thể không đổi một chỗ đặt chân khác. Trong đầm lầy vốn có rất nhiều chỗ không thể đặt chân, nhưng nhờ có pháp thuật của Lục Tiểu Thiên hiệp trợ, biến rất nhiều chỗ không thể thành có thể, để các nàng bất luận là công kích hay là rút lui cũng có rất nhiều hướng để chọn lựa.
Thậm chí có vài lần, bởi vì chiến đấu hỗn loạn, Tô Thanh, Ngô Nghiên hai nàng mất đi chỗ đặt chân, suýt tí nữa rơi vào trong đầm lầy, cũng không kịp cầu cứu Lục Tiểu Thiên. Nhưng pháp thuật của Lục Tiểu Thiên cứ luôn giống như là thần luôn kịp thời trợ giúp một chỗ đặt chân cho các nàng, khiến cho hai nàng cảm giác giống như Lục Tiểu Thiên lúc nào cũng luôn quan sát tình hình chiến đấu của hai người vậy. Tuy rằng các nàng cũng không biết Lục Tiểu Thiên làm sao có thể làm được, bất quá trong lòng lại có cảm giác an tâm mà trước nay chưa từng có. Không còn nỗi lo không chỗ đặt chân, thực lực của Tô Thanh và Ngô Nghiên càng có thể thi triển tuỳ tâm sở dục. Tốc độ đánh giết yêu thú của ba người tự nhiên là nhanh hơn Viên Hạo không ít. Dưới sự phối hợp ăn ý, khiến bọn họ trong thời gian ngắn vượt qua cả Viên Hạo.
"Nhìn thấy không, đây mới là thực lực của Lục sư huynh chúng ta, Linh Tiêu Cung chúng ta chiếm nhiều hơn một phần cũng là lẽ đương nhiên." Nhìn thấy ba người Lục Tiểu Thiên một đường chém giết, khí thế như hồng, sáu kiện pháp khí đan xen công kích. Lượng lớn yêu thú lao đến đều bị chém giết rơi rụng. Chúc Ngộ Xuân còn có một tu sĩ trể tuổi tên Chu Hiển đứng bên cạnh xem tới thần tình kích động, mặt mày hớn hở khoe khoang về phía đệ tử Cổ Kiếm Tông đang đứng bên cạnh.
"Bàn về đơn đả độc đấu, không ai là đối thủ của Viên sư huynh chúng ta, bất quá ỷ vào nhiều người mà thôi." Một nữ đệ tử Cổ Kiếm Tông không phục hừ một tiếng phản bác.
Ngắn ngủi cự ly mấy trăm trượng, nếu là ở trên mặt đất, cho dù là người bình thường cũng chỉ trong chốc lát là đi xong. Bất quá dọc đường đi liên tục có các loại yêu thú xông tới, đã có không dưới mấy trăm con rồi. Nếu không phải mấy người Viên Hạo gần như đã đạt tới Luyện Khí kỳ đỉnh phong, đổi lại là sáu bảy tên đệ tử tinh anh bình thường khác, e rằng cũng không đi được một nửa, liền sẽ thất bại tan tác quay về rồi. Dù cho bốn người này vô cùng lợi hại, cự ly mấy trăm trượng cũng phải đi hết hơn hai canh giớ.
"Hống!" Khi Viên Hạo và Tô Thanh hai người đồng thời vọt tới đống loạn thạch có một mảng nhỏ Tử La Tham, một khô lâu yêu thú hình thể gần hai trượng giống như một tảng đá lớn. Đầu sư, thân ngạc, còn có hai chân trước to lớn, vô cùng dữ tợn. Một cỗ khí thế hung hãn giống như là gió lốc từ trên thân con yêu thú này phát tán ra. Phụ cận mười mấy con tri chu lớn nhỏ bất nhất, còn có các loại yêu thú đang cắn xé tranh giành xác của những con Khuyển Xỉ Ngư và Nê Ngạc đều giống như nai con hoảng sợ hốt hoảng bỏ chạy tứ tán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT