"Nhìn xem, có người ra rồi kìa, không ngờ lại nhanh như vậy." Cổ Đàn Kiếm rất nhanh đã chú ý tới động tĩnh nơi lối vào Chiến Tiên tháp.
"Di, đó không phải là mấy tên tùy tùng bên cạnh Nhiếp Biên Thành hay sao? Vì sao lại ra đây?" Thanh niên cao gầy biến sắc, nghĩ đến một loại khả năng nào đó, thầm cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
"Mấy người này đi theo Nhiếp Biên Thành cùng vào đó gây sự với Đông Phương Bạch, lẽ nào lại bị hắn ta đánh ra ngoài hết sao." Sắc mặt một người khác có chút biến đổi nói.
"Không thể nào, Đông Phương Bạch kia tuy là Kim Đan hậu kỳ, nhưng còn là một trung cấp Luyện Đan Sư, cho dù dựa vào đan dược miễn cưỡng xung kích tu vi tới Kim Đan hậu kỳ, nhưng chiến lực hẳn là không cao bao nhiêu. Thời gian những tên này ra khỏi tháp không chênh lệch nhiều, không phải là lấy nhiều đánh ít, mà còn bị đánh bại nhanh như vậy chứ." Ngoài ra còn có người khác nói.
Mấy người này vẫn còn đang bàn tán xôn xao thì trước cửa Chiến Tiên tháp lại xuất hiện hai bóng người khác, là Tông Việt và Nhiếp Biên Thành. Chỉ thấy trên mặt Tông Việt có in dấu một bàn tay lớn, còn y phục trước ngực Nhiếp Biên Thành đã rách ra một mảng lớn, nói là hở hang lõa lồ cũng không phải quá đáng.
"Ha ha!" Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai người, bốn phía lập tức vang lên một tràng âm thanh cười vang dữ dội.
Hai người Cổ Đàn Kiếm và Nguyễn Bích Như liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự rung động không nhỏ trong mắt đối phương. Thực lực của Nhiếp Biên Thành cũng coi như là hiếm thấy trong Kim Đan hậu kỳ, không ngờ lại bị đánh đuổi ra khỏi tháp nhanh như vậy. Nhìn vết thương trước ngực kia, rõ ràng là bị pháp khí loại đao kiếm gây nên. Đám người này đều vào đó tìm tên Đông Phương Bạch kia, sao lại bị đuổi ra khỏi tháp nhanh như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT