Ban đầu, mẹ kế cũng không đến nỗi tệ, ít nhất nàng vẫn được ăn no mặc ấm. Nhưng đến năm thứ ba, khi muội muội cùng cha khác mẹ của nàng chào đời, tất cả mọi thứ liền thay đổi.
Làm không xong việc tay chân thì bị quát tháo. Cơm ăn chẳng khác gì đồ thừa, đồ hỏng. Hễ không vừa ý, mẹ kế lại thẳng tay ấn trán nàng mà mắng: "Đồ vô dụng! Xấu xí, đáng ghét!"
Lưu Song Song hoang mang. Nàng cũng là con của cha mà, cùng một dòng máu với muội muội, vậy vì sao cha chỉ ôm muội muội cười đùa, mà chưa từng nhìn đến nàng lấy một lần? Có phải chỉ vì gương mặt nàng có một vết bớt quá xấu xí, nên cha mới không thương nàng?
Tuổi nhỏ Lưu Song Song chẳng thể hiểu được rằng, có mẹ kế thì cũng có cha kế. Người cha từng yêu thương nàng, từ lâu đã không còn tồn tại nữa.
Một năm sau, mẹ kế lại sinh thêm một đứa em trai, vị trí của nàng càng trở nên thấp kém hơn.
Những đứa trẻ khác quấn lấy cha mẹ đòi tiền mua kẹo hồ lô, còn nàng chỉ có thể đứng xa nhìn đệ đệ, muội muội hưởng thụ những điều đó. Nàng như một kẻ ngoài cuộc, lạc lõng trong chính gia đình mình.
Đến năm nàng mười hai tuổi, cha bỗng nhiên nhớ đến nàng, nói đã tìm được cho nàng một mối hôn sự. Chỉ cần chờ đến mười bốn tuổi, nàng sẽ gả đi hưởng phúc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play