Khương Ninh vẫn đang chú ý đến rối gỗ, nghe vậy thì quay đầu nhìn sang. Tào Khuê hỏi nàng vì sao muốn đi gấp như vậy.
Lưu Song Song cúi đầu im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lí nhí: "Ta... không có tiền."
"Nếu quá ba ngày mà sư phụ không trả tiền thuê, chúng ta sẽ bị đuổi đi. Trước khi gặp chuyện, trong hai tháng chúng ta chỉ kiếm được vỏn vẹn mười một lượng bạc, trong khi tiền thuê nhà mỗi tháng đã mất hai lượng. Ta không biết múa rối, chỉ biết chơi đàn tỳ bà, mà không có sư phụ, ta cũng không thể biểu diễn rối một mình. Tiếp tục ở Khánh Kinh thế này, sớm muộn gì ta cũng không trụ nổi, phải đi nơi khác tìm kế sinh nhai thôi."
Khánh Kinh là nơi thiên tử ngự trị, đất chật người đông, giá cả đắt đỏ. Đối với một nữ nhạc công không có chỗ dựa, hơn nữa còn mang khuyết tật, đúng là không phải chốn có thể lập nghiệp lâu dài. Lưu Song Song lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Khương Ninh nhớ lại, nếu không nhờ nắm bắt cơ hội gia nhập Ngự Ninh Vệ, có lẽ nàng cũng chẳng thể trụ vững ở nơi này được bao lâu.
Vụ án vẫn chưa khép lại, mà Lưu Song Song lại là một trong những nhân chứng quan trọng nhất. Vì vậy, Thẩm Quân Nghiêu không đồng ý cho nàng rời đi ngay, chỉ bảo nàng chờ thêm một thời gian. Nếu án vẫn chưa kết thúc, có thể sắp xếp cho nàng ở tạm trong khu nhà của Ngự Ninh Vệ.
Lưu Song Song không ngờ Thẩm Quân Nghiêu lại tốt bụng như vậy, ngẫm nghĩ một lát rồi vui vẻ đồng ý, khẽ nắm góc áo, vẻ mặt tràn đầy nhẹ nhõm.
Trong tiểu viện không có nhiều đồ đạc. Khương Ninh vì phân tâm nên không còn tập trung vào mấy con rối gỗ nữa. Nàng bước vào phòng, phát hiện trên giường có đặt cây tỳ bà của Lưu Song Song, bên cạnh là một con rối giật dây cao đến nửa người—chính là con mà Khương Ninh từng thấy lúc mới gặp Lê Dịch Thông và sư phụ hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play