"Bốp!"
Một tiếng động rung trời vang lên, Chu Định giáng thẳng một cú đấm xuống bàn."Đủ rồi! Thu Thủy không phải người như vậy! Cút ra ngoài ngay!"
Hắn đứng bật dậy, định túm lấy Khương Ninh, nhưng nàng nhanh chóng né sang bên, đồng thời nhân cơ hội phá cửa phòng bên trong.
Những bình rượu được xếp ngay ngắn cạnh tủ quần áo, nền nhà thì ướt sũng, mùi rượu nồng nặc như thể có người vừa đổ cả bình lên khắp phòng. Không chút chần chừ, Khương Ninh tiến lên mở cửa tủ quần áo.
"Đại nhân!"
"Ngươi tìm chết!"
Hai giọng nói vang lên cùng lúc. Trên mái nhà bỗng vang lên một tiếng động lạ.
Ngay khi cánh cửa tủ mở ra, Chu Định đã lao tới. Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, đồ vật bên trong đã lộ ra trước mắt nàng.
"Ngươi tìm chết!" Hắn gầm lên, mắt trợn trừng, siết chặt nắm đấm rồi vung thẳng về phía mặt Khương Ninh.
"Đại nhân!"
Cùng lúc đó, Khương Ninh ôm đầu, ngồi xổm xuống, hét lớn. Nàng không muốn bị một quyền này đánh chết, chỉ có thể hy vọng Thẩm Chỉ huy sứ không đến muộn.
Nắm đấm mang theo uy lực kinh người lao thẳng tới, chỉ còn cách nàng một chút nữa—
"Rầm!"
Mái ngói trên nóc nhà đột nhiên vỡ tung, từng mảnh vụn bắn tứ phía. Một bóng dáng đỏ rực như tia chớp từ trên cao lao xuống.
Thẩm Quân Nghiêu đạp vỡ mái ngói, xoay người đáp xuống đất. Một chân y vững vàng chạm đất, chân còn lại lập tức quấn lấy cổ Chu Định, lợi dụng thế lực mà quật hắn ngã xuống.
Chu Định giãy giụa định bật dậy, nhưng Thẩm Quân Nghiêu đã nhanh hơn. Y xoay cổ tay, rút bội đao bên hông, vung lên với một góc độ hiểm hóc, lưỡi đao sắc bén áp sát cổ họng Chu Định.
Chớp mắt, thắng bại đã phân.
Chu Định sững người, hít mạnh một hơi. Làn da vừa chạm vào lưỡi đao lạnh lẽo, một vệt máu mỏng lập tức xuất hiện trên cổ hắn.
"Ngươi có bị thương không?"
Thẩm Quân Nghiêu không quay đầu, ánh mắt lạnh như băng vẫn găm chặt vào Chu Định. Nhưng Khương Ninh biết, y đang hỏi nàng.
Đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận trái tim nhỏ bé suýt nhảy khỏi lồng ngực, nàng xác nhận mình không hề bị thương, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Không có việc gì."
Khương Ninh chống tay lên tủ quần áo, đứng dậy. Cánh cửa tủ cũng theo đó mà mở rộng ra hoàn toàn. Giang Thắng vừa liếc vào bên trong, ánh mắt lập tức trợn trừng, tiếp đó là một tiếng thét chói tai xé toang màn đêm yên tĩnh của Tiểu Dũng Thôn.
"A a a a a a a! Là Thu Thủy!! Nàng về lấy mạng ta!!"
Bên trong tủ quần áo, một thi thể mặc hỉ phục lặng lẽ tựa vào vách tủ. Khuôn mặt thịt nát bấy, gần như không còn nhìn rõ diện mạo.
Một bên hốc mắt trống rỗng, chỉ có lũ giòi lúc nhúc bò ra, con ngươi còn lại thì lơ lửng như sắp rơi xuống. Đầu lưỡi tái nhợt thò ra khỏi miệng, tóc tai rũ rượi, tán loạn rủ xuống vai.
"Quỷ! Là quỷ! Là Thu Thủy! Đừng giết ta, xin đừng giết ta!"
Giang Thắng sợ đến mức đái cả ra quần, ngã bệt xuống đất, toàn thân run rẩy. Một mùi khai nồng nặc lập tức lan khắp căn phòng.
Lúc này, Kỳ cũng lao vào, thấy Khương Ninh vẫn nguyên vẹn không thương tích, còn Chu Định thì đang bị Thẩm Quân Nghiêu đè trên mặt đất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng la hét ầm ĩ chẳng mấy chốc đã thu hút cả thôn kéo đến. Mặc dù ai cũng sợ hãi chuyện ma quỷ xảy ra mấy ngày nay, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng nỗi sợ. Chẳng bao lâu sau, trước cửa nhà Chu Định đã sáng rực ánh đèn lồng.