Nghe hắn chê Trác Diệu Kiệt không chút nể nang, Tào Khuê đứng bên cạnh bật cười ha hả. Chúc Cửu Tư có hơi ngượng, ho nhẹ hai tiếng rồi cúi đầu. Thẩm Quân Nghiêu liếc Tào Khuê một cái, không nói không rằng giơ chân đạp hắn một phát, ra hiệu nghiêm túc hơn.
Ngỗ tác không đủ người, trong khi số lượng thi thể chất thành núi. Khương Ninh và cha con họ Trần hiển nhiên không thể xử lý hết được, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể tạm thời dạy ngay tại chỗ, hướng dẫn mười mấy Bạch Y của Ngự Ninh Vệ tham gia vào việc di chuyển thi cốt.
Hầu hết các thi thể vẫn còn được bao bọc trong quần áo và giáp trụ, việc dời đi không quá khó khăn. Nhưng đám Ngự Ninh Vệ này toàn là những gã đàn ông cao lớn, mỗi người một dáng, lom khom cúi gập người, cẩn thận từng chút một khi di chuyển thi thể. Nhìn cảnh tượng đó, Khương Ninh không nhịn được mà nghĩ—một bầy gấu đen vụng về đang thêu hoa...
Đêm đó, trong hang động ở sườn núi Tẩu Mã, đuốc cháy hết cây này đến cây khác, đèn lồng và nến thắp sáng suốt một đêm dài.
Mãi đến khi tiếng vó ngựa vọng đến từ phía xa, Khương Ninh mới cảm thấy vai mình cứng đờ.
Nàng ngồi xuống bên cạnh đống thi thể, nhìn đám hài cốt đã phân loại trên mặt đất—hơn tám mươi bộ. Lúc này, nàng cảm giác mình cũng sắp thành một trong số đó, có thể nằm xuống đây bất cứ lúc nào...
"Khương ngỗ tác, lâu rồi không gặp."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT