Giữa đêm khuya vắng lặng, không có xe cộ, lại phải né tránh đội tuần tra cấm đi lại ban đêm, Trần Nghĩa Sơ khát khô cổ, vừa đi đến chân núi đã phải uống mấy ngụm nước từ túi. Khi lên đến huyệt động, cơn đau bụng đã hành hạ hắn không ngừng.
Nhìn thấy vậy, Nhậm Viên có chút bực mình, cảm thấy lúc trước mình đã cho quá ít thạch tín. Thế nhưng, dù sao Trần Nghĩa Sơ cũng đã lê lết được đến trong huyệt động rồi mới phun máu, ngã xuống bên kệ sách. Vệt máu bắn tung tóe, làm bẩn cả nền đất.
Vết máu trên nền không dễ lau sạch, bàn gỗ trần và tấm vải dầu cũng chưa kịp thu dọn. Thời gian của hắn không nhiều, nên đành đưa mắt nhìn về phía hai chiếc rương gỗ.
Hắn xếp rương gỗ lên che đi vết máu dưới đất, thu dọn tấm vải dầu vấy máu, kéo nó sang một bên rồi châm lửa đốt. Ánh lửa bập bùng khiến Nhậm Viên cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút mong đợi.
Dưới ánh sáng ngọn lửa, hắn đặt thi thể Trần Nghĩa Sơ lên giường, ôm lấy Ôn Thục Đồng – người đã bị hắn siết cổ đến chết – rồi mở tủ lấy ra hai chén rượu.
Một ly rượu bị cố tình đổ nghiêng, giả tạo thành hiện trường uống rượu độc tự sát. Sau đó, hắn lấy từ trong ngực ra một bức tranh lồng đèn cùng một tờ giấy, sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
Hắn không biết liệu chuyện mình làm với những chiếc đèn lồng có bị phát hiện không, cũng chẳng rõ có ai tình cờ tìm thấy thi thể Ôn Thục Đồng trong huyệt động hay không. Nhưng chỉ cần hắn dựng lên màn kịch đôi tình nhân tự sát vì tình, thì ngay cả khi có người phát hiện ra điều gì đó, chẳng ai hoài nghi hắn được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT