Nghe vậy, hốc mắt Thịnh Quý nhân đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Vệ Kiêu, ngươi và ta cũng xem như thanh mai trúc mã, trong mắt ngươi, ta là người như vậy sao?"
Nàng ta khóc đến xót xa, hàng mi dài ướt đẫm, bộ dáng mong manh như một nụ hoa bị mưa xuân làm ướt.
"Vì sao ta trồng hoa?" Giọng nàng ta nghẹn ngào,"Uyển Uyển khi còn sống có bao giờ tự tay trồng hoa đâu. Khi nhỏ, dù mọi người rủ ta đi dạo ngắm hoa, chỉ vì Uyển Uyển không thể đi, ta cũng chưa từng bước chân đến. Vậy mà bây giờ, chỉ vì ta trồng hoa lan để tưởng nhớ nàng ấy, các ngươi lại nghi ngờ ta?"
Những lời trách móc của nàng ta khiến sắc mặt Vệ Kiêu khựng lại, trong mắt ánh lên chút áy náy. Hình ảnh ba người cùng lớn lên bên nhau thoáng hiện trong đầu, hắn lập tức cúi đầu xin lỗi: "Thịnh Quý nhân, là thuộc hạ đa nghi."
Thịnh Quý nhân cũng không làm khó, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay sang Khương Ninh và những người khác.
"Uyển Uyển là bạn tốt của ta. Nàng ấy thích hoa lan nhưng lại dị ứng với phấn hoa, nên lúc còn sống ta chưa từng trồng. Sau khi nàng ấy mất, ta chỉ muốn trồng hoa để nhớ về nàng ấy, vậy mà trong mắt các ngươi, ta lại trở thành kẻ gấp gáp mong nàng ấy chết sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play