Người đánh xe là Mặc Trì, còn Liễu Mặc và Thẩm Tri Ý thì ngồi trong xe. Khương Ninh vừa lên đã bị Thẩm Tri Ý nhào tới ôm chặt lấy.
"Cuối cùng cũng đợi được ngươi xong án rồi! Trong phủ ta sắp mốc meo đến nơi!" Thẩm Tri Ý vừa làm nũng vừa bám chặt lấy cánh tay phải của Khương Ninh, ra vẻ ai cũng đừng mong kéo nàng ra được.
Sau khi bị Thẩm Quân Nghiêu nghiêm khắc dạy bảo không được quấy rầy Khương Ninh nghỉ ngơi, Thẩm Tri Ý chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đến khi nàng rảnh rỗi mới chạy đi tìm. Nhưng mà Khương Ninh lúc nào cũng bận rộn, khiến nàng không ít lần phải sai nha hoàn tới Trấn Phủ Ty hỏi thăm tin tức. Hôm qua cuối cùng cũng nhận được tin tốt, sáng sớm hôm nay nàng đã vội vàng chạy đến ngay.
Có lẽ do lâu ngày không gặp, Thẩm Tri Ý tích góp cả một đống chuyện để kể cho Khương Ninh. Suốt dọc đường, nàng thao thao bất tuyệt, không ngừng nghỉ dù chỉ một giây. Khương Ninh đột nhiên cảm thấy nàng với Thẩm Chỉ huy sứ quả thật là hai thái cực—một người thì nửa ngày không nói nổi một câu, còn người kia thì nửa ngày cũng chẳng khép nổi miệng.
Thẩm Tri Ý cứ như một cái loa phát thanh, chuyện gì trong kinh cũng biết. Nào là vị đại thần nào mặt dày cưới tiểu thiếp trẻ, công tử nhà ai là tra nam, tiểu thư nhà nào mua phải hàng giả—tất cả đều bị nàng kể một lượt, sinh động như thật. Khương Ninh cảm thấy Thẩm Quân Nghiêu mà không kéo nàng vào Ngự Ninh Vệ làm trạm gác ngầm thì đúng là lãng phí nhân tài.
Liễu Mặc thì vẫn ngoan ngoãn ngồi yên một bên, thi thoảng lại rót thêm trà cho Thẩm Tri Ý, không quên đưa Khương Ninh mấy viên đường táo, quả thực là ngoan vô cùng.
"Liễu Mặc, ở Tĩnh Quốc Công phủ quen chưa?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT