Ngụy Trạch Hiền lần đầu tiên có người đứng ra giúp mình, hắn ngây người nhìn tấm khăn tay trắng trước mặt, nhất thời không biết phải đưa tay nhận lấy hay không.
Trịnh Đông Vũ liếc Du Khánh Bình, cười khẩy: "Bùn lầy giúp bùn lầy, có khác gì nhau đâu? Một đống vô dụng thì vẫn là vô dụng."
Du Khánh Bình không thèm để ý đến hắn, chỉ ngồi xổm xuống, nhét khăn tay vào tay Ngụy Trạch Hiền, an ủi vài câu. Hắn còn nói đừng lo lắng, nhất định sẽ báo lên sơn trưởng về chuyện bắt nạt này.
Chu Ký vừa bước ra đến cửa nghe thấy vậy thì lập tức xoay người bật cười. Tiếng cười sắc lạnh đến mức khiến người khác vô thức rùng mình.
"Ngươi định đứng ra bảo vệ tên phế vật này à?"
Đối mặt với lời châm chọc của Chu Ký, Du Khánh Bình vẫn giữ bình tĩnh. Hắn muốn nói lý lẽ với đối phương, rằng tất cả đều học cùng trường, sau này còn có thể là đồng môn, vì sao phải đối xử với nhau ác độc như vậy?
Lúc đầu, Chu Ký chỉ coi hắn là một tên ngốc không biết tự lượng sức. Nhưng khi nghe hắn nói đến hai chữ đồng môn, sắc mặt Chu Ký lập tức trở nên u ám.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play