Tào Khuê bật cười ha hả, vỗ mạnh lên vai hắn: "Phan Đức à, trông ngươi còn khổ sở hơn cả bị tra tấn ấy."
Khương Ninh nghe vậy, quay sang nhìn Phan Đức, lúc này mới nhận ra hắn đã bóp mũi đến đỏ bừng cả lên.
"Ngại quá, Phan bách hộ."
Nàng cắm xiên tre vào chén, rồi tự nhiên đón lại chén đậu hũ từ tay Phan Đức. Sau đó, chẳng hề do dự, nàng xoay người, nhét luôn chén còn lại vào tay Thẩm Quân Nghiêu, cười tủm tỉm như một con hồ ly nhỏ đầy mưu mô.
"Đại nhân, ngài ăn không? Nếu không ăn thì cầm hộ ta một lát, ta sắp ăn xong rồi."
Tào Khuê khoác vai Phan Đức, kéo hắn đi trước: "Đi đi, dẫn ta đi dạo Hoàng Cúc huyện một vòng nào."
Phan Đức liếc qua Thẩm Quân Nghiêu, thấy hắn ngoan ngoãn cầm chén đậu hũ, liền thầm nghĩ có lẽ mình không cần lo lắng chuyện Thẩm đại nhân có nhận thức về mùi vị hay không. Dù sao... nếu hắn không quen thuộc mùi này thì lại càng tốt. Như vậy, hắn và Khương ngỗ tác có thể đi dạo thêm một lúc nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT