Trùng hợp thay, người này cũng tên là Đỗ Nhị Lang. Thế nên, sau đó hắn cùng Đỗ Tam Nương giả làm huynh muội để hành động tại Khánh Kinh.
Ngày thường, Đỗ Vũ ở trong núi nghiền tiểu kha diệp thành bột mịn, cất vào những chiếc bình nhỏ rồi giao cho Đỗ Phàm. Đỗ Phàm lại chuyển số bột này qua tay người khác, cuối cùng đưa đến Đỗ Nhị Lang để sử dụng trong hồ tiên giống.
Đến đây, Thẩm Quân Nghiêu mới hiểu rõ vai trò quan trọng của cặp song sinh Đỗ Phàm và Đỗ Vũ trong việc vận chuyển tiểu kha diệp bột.
Ngọn núi hoang tại Tương Châu nằm ở vùng hẻo lánh, lối vào chẳng có ai sinh sống. Muốn đến được đó phải đi qua hai dặm đường mới gặp một thôn nhỏ. Nơi ấy còn có một ngã rẽ, ít ai chú ý người qua lại đang làm gì. Dân làng chỉ để tâm đến số lượng người xuất hiện chứ không theo dõi hành tung của họ.
Đỗ Phàm dẫn đám thợ đuổi thi đi ngang qua thôn rồi bảo họ dừng lại ở rừng cây cách lối vào núi một dặm. Sau đó, hắn tự mình cõng thi thể vào trong, giao cho Đỗ Vũ. Cùng lúc, Đỗ Vũ đưa bột tiểu kha diệp cho Đỗ Phàm.
Mỗi lần như vậy, Đỗ Phàm đều lấy cớ rằng lão Cù đang chờ ở chân núi để hắn đi giao xác. Đám thợ đuổi thi chẳng mảy may nghi ngờ. Dù sao thì trong núi hoang có cương thi, chỉ lão Cù mới có thể đi lại an toàn. Hơn nữa, bọn họ làm nghề này nên càng kiêng dè cương thi hơn người thường, không ai dám tự tiện xông vào.
Thi thể có thể vận chuyển qua tay đám thợ đuổi thi, nhưng bột tiểu kha diệp thì không. Bí mật này càng ít người biết càng tốt. Vì vậy, Hoắc Cường không để lão Cù phụ trách toàn bộ quá trình, chỉ cho hắn chuyển đến chỗ Đỗ Vũ, rồi để Đỗ Vũ tự lo liệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT